Số đỏ - Tác giả 69deluxe

Phần 18

Chương 18/129
Phần 18

Một gã bảo vệ bên cạnh thằng Phương vừa bước đến thì… gần như ngay tức khắc, Phương nắm ngang một cái ghế gỗ trong tầm tay vụt thẳng vào mặt hắn.

“Ầm…”

Âm thanh chát chúa vang lên làm cả đám người giật thót mình sợ hãi. Gã bảo vệ gục xuống… Phương bước tiếp, tiện tay vứt mảnh gỗ vụn còn lại trong tay. Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt nó cũng làm chính tôi thấy sợ hãi.

– Mẹ… Đánh nó đi… – Đám bảo vệ thấy đồng nghiệp bị đánh liền hùa nhau lao lên.

“Thằng nào dám động…” Ngay lúc này bên ngoài ùa vào hơn mười thằng cầm gậy gộc lăm lăm trên tay. Đám đàn em thường ngày đi theo Phương lao tới chặn ngang đám bảo vệ… Khách uống cafe bên ngoài bắt đầu sợ hãi, ùn ùn nối đuôi nhau bỏ về.

Tôi quay người lại, áp sát vào trong quầy. Mảnh chai vỡ hạ xuống, vẫn không rời tay. Thằng Phương cũng kéo thằng Quyền bước tới đứng bên cạnh tôi. Tôi gằn giọng:

– Bỏ Vân Nhu ra…

– Mày… Tụi mày… gan lớn lắm… Mày… biết quán này của ai sao?! Mày coi chừng… – Gã chủ quán gầm gừ, giọng lại lắp bắp, vô thức kéo Vân Nhu lùi vào sát trong quầy.

– Tao thấy gan mày còn lớn hơn… Dám lấy quán nhà tao ra làm chuyện hại người?!

Lời thằng Phương vừa nói ra làm tôi, Vân Nhu, Quyền mập và cả gã đàn ông kia chết sững. Gã đàn ông nhíu mày có như nhớ đến chuyện gì đó.

– Mày… nói… bậy! – Gã lắp bắp, cố giữ thẳng lưng, nói cứng.

– Mày tin hay không cũng không sao! – Thằng Phương rút điếu thuốc đặt lên môi, bật lửa. – Đợi lát nữa chú Bảy đến đây tống cổ mày ra đường thì mày… không muốn tin cũng phải tin…

– Ah…

Gã đàn ông há hốc buông lỏng tay Vân Nhu, cả người vô lực ngã ngồi trên đất. Vân Nhu lao qua tôi, bám chặt cánh tay tôi, còn run sợ lẩy bẩy. Tôi ném mảnh chai rượu đi, quay qua nhìn thằng Phương, nói:

– Cảm ơn.

– Không có gì… đưa Vân Nhu đi đi… – Phương xua xua tay, kéo ghế ngồi xuống.

Tôi nhìn qua Quyền mập, rồi kéo Vân Nhu bước đi. Chợt tiếng thằng Phương vang lên phía sau:

– Này… Tuần sau họp đội banh trường… Tao hy vọng mày không ăn may tao như lần trước.

Tôi hơi ngẩng người rồi bật cười, gật gật đầu, cũng không trả lời nó. Ba đứa rời khỏi quán cafe giờ đã trống hoắc.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →