Số đỏ - Tác giả 69deluxe

Phần 28

Chương 28/129
Phần 28

Lúc này, trước cổng trường đại học Eden đã vắng lặng. Ánh nắng chói chang đổ xuống mặt đường nhựa nóng hừng hực… Quán cafe cóc phía trước chỉ còn bà bán nước và Thuận vẫn kiên nhẫn ngồi chờ. Tôi rút điện thoại bấm gọi đi:

– Tiến vào…

Lúc này từ xa xa một bóng dáng yêu kiều nhẹ nhàng lướt đến. Thanh Thuỷ lái chiếc Sh trắng của Phương, bộ váy ngắn ôm sát cơ thể không thể che hết cặp đùi thon dài trắng muốt. Còn một khoảng cách mà hai mắt Thuận đã mở lớn dõi theo không rời.

– Chuẩn bị… – Tôi nói nhỏ.

– Biết rồi… – Thằng Phương rút cái remote chống trộm cầm sẵn trên tay.

Xe Thuỷ vừa lướt qua Thuận được vài mét, chợt tắt ngỏm chậm chậm dừng lại.

“Trời ơi, sao kỳ vậy?!”

Thanh Thuỷ thảng thốt leo xuống xe, vặn vặn khóa đủ kiểu, lúng túng đến rối tung rối mù. Không quá vài giây, thằng Thuận như bắt được vàng liền hăm hở bước tới.

“Xe có sao không em?! Để anh xem cho…”

Lúc này, ba đứa thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện diễn ra chưa sót một sơ hở nào. Thuận loay hoay một lúc vẫn không làm gì được… vì xe của Phương đã bị khóa điện tử từ xa. Nhìn Thuận cố gắng đến mồ hôi ròng ròng, Thanh Thuỷ than thở:

“Dạ thôi, em cảm ơn anh… Em gửi xe ở đây… Mai anh em lấy về sửa. Em đang bận chuyện gấp phải đi rồi…”

“Em đi đâu?! Để anh chở đi cho…” – Thuận mừng rỡ hỏi.

“Dạ, thôi. Làm phiền anh… Em còn chưa biết anh tên gì nữa mà…”

“Anh là Thuận – Anh là sinh viên năm nhất trường này…”

“Wah anh giỏi quá… Em là Phi Nhung… Vậy em làm phiền anh chút nha…”

“Không phiền, không phiền… có gì đâu…”

Thuận hồ hởi đẩy chiếc xe tắt máy vào bãi, đưa khóa và thẻ cho Thanh Thuỷ còn dặn dò cất thật kỹ. Thanh Thuỷ ngồi lên xe Thuận, hơi miễn cưỡng e thẹn choàng tay qua eo hắn. Nàng nhìn lướt qua quán cafe bên đường, nháy mắt với ba đứa tôi trước khi xe Thuận lướt đi mất hút.

– Rõ ràng là có hẹn người ta, gái đẹp lướt qua là quên béng hết… Đàn ông thật đáng ghét… – Chị Thuỳ Vi làu bàu.

– Không phải ai cũng vậy đâu… – Phương an ủi.

– Ừ, chị tin Phong và em không như vậy…

Tôi thở dài mặt có chút khó coi, rút tiền để lên bàn cafe, rồi đứng lên hối:

– Đi thôi… Chuẩn bị bãi đáp.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →