Số đỏ - Tác giả 69deluxe

Phần 39

Chương 39/129
Phần 39

Bác giám thị nghe ồn ào, quay lại cốc hai cái đau điếng lên đầu tôi và Vân Nhu. Nàng xoa xoa đầu nhăn nhó, ánh mắt còn nhìn tôi oán trách.

Phòng giám thị là một căn phòng nhỏ nằm ở giữa hai dãy Khối 12 và 11, sát ngay cạnh nhà vệ sinh. Tôi chưa bao giờ phải vào đây, nhưng cũng nghe qua tiếng ‘thơm’ của nơi này. Phạt quỳ, chống đẩy, viết kiểm điểm, lên Bảng vàng… là chuyện nhỏ, bắt ngồi tại chỗ trong phòng Giám thị vài tiếng mới là chuyện lớn. Vừa bước vào đây tôi liền hiểu tường tận thông suốt lời đồn đãi đó… Dù nhà vệ sinh của trường luôn chú ý vệ sinh, nhưng với số lượng học sinh quá lớn lại thiếu ý thức thì… Ây da, mùi khai khai nước tiểu thật là khó tả ah.

Vân Nhu nhíu mày, khó chịu. Tôi khịt khịt mũi nhìn qua bác Giám thị, chợt hiểu ra lý do cả người bác teo tóp như thế. Bác chỉ hai cái ghế gỗ sát tường, nói:

– Ngồi xuống đó.

Tôi và Vân Nhu vừa bước đến thì, bác lại nói:

– Thôi, con bé kia ngồi đó. Em qua bên này.

Tôi cười khổ, qua bức tường đối diện với Vân Nhu ngồi xuống. Không còn yêu cầu gì khác. Bác giám thị ngồi sau bàn gỗ, gác chân lên góc bàn, mở tờ báo ra xem.

Chợt ánh mắt tôi hơi nheo lại nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay bác Giám thị. Ngay vị trí góc tờ báo là một tấm hình chụp nhóm năm người đàn ông xếp hàng cầm bảng số như kiểu hình chụp tội phạm. Vấn đề là tôi nhận ra những kẻ này. “Báo chí thật nhanh ah…”

Trước ánh mắt tò mò của Vân Nhu từ bên kia phòng, tôi lò mò len lén khom người bước tới sát bàn giám thị. Cái tiêu đề chữ in đậm bên trên tấm hình liền đập vào mắt tôi.

“Khởi tố vụ án hiếp dâm nam sinh viên Đại học…”

Nhìn lướt qua năm gương mặt khá quen thuộc trong tấm hình tôi chợt nhíu mày… “Tại sao chỉ có năm gã này nhỉ?!” Tôi còn nhớ rõ ràng là anh Tín còn bắt một gã trai đẹp rất trẻ tuổi ah. Tại sao gã không có mặt trong tấm hình trên báo?! Hận không thể giành lấy tờ báo mà đọc rõ hơn, tôi đành chậm chậm quay lại chỗ ngồi. Vân Nhu phía bên kia huơ huơ tay như muốn hỏi chuyện gì, tôi liền cười giả vờ ngây ngô như không có gì.

Ngồi được một chút, chịu không được, tôi lén rút điện thoại ra lén nhắn tin hỏi anh Tín. Không quá lâu, điện thoại tôi liền rung lên, nhận được tin nhắn trả lời của anh Tín.

“Thằng đó dùng CMND giả, tuổi thật dưới tuổi vị thành niên… Để bớt phiền phức, cấp trên cho thả nó đi…”

“Oh…” Tôi sững người ngồi thừ một chỗ. Trong đầu chợt nghĩ đến gương mặt điển trai trá hình của gã Tùng – giáo viên ưu tú của Hồng Nghĩa… tim tôi chợt đập thình thịch. Ngay lúc này, chợt giọng nói ồ è khàn đặc của Bác Giám thị vang lên:

– Phạt mà còn chơi game sao?! Để cái điện thoại đó lên đây…

Tôi tiu nghỉu bước đến đặt điện thoại lên bàn, rồi về chỗ ngồi xuống. Nhìn tôi hậm hực, Vân Nhu che miệng nén cười.

Lúc này, bác Giám thị bỗng nhiên ngồi thẳng lại, lặng lẽ gấp tờ báo cầm gọn trong tay đứng lên. Bác nói hai đứa tôi:

– Hai đứa ngồi im đó cho tôi. Tôi đi một vài phút trở lại…

Bác Giám vừa đi, tôi liền đứng dậy. Tôi đến bàn gỗ lấy lại cái điện thoại, rồi qua phía cười tủm tỉm đi về phía Vân Nhu.

– Coi chừng bác quay lại kìa… – Vân Nhu lo lắng nhìn ra cửa.

– Còn lâu lắm… – Tôi ngồi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

– Sao anh biết lâu?! – Vân Nhu muốn rụt tay lại, không được, đành để mặc tôi nắm.

– Kẹp tờ báo vào nách, dáng đi sượng sượng thì chỉ có làm chuyện đại sự thôi ah… Mà toilet giáo viên thì cách cả cái sân trường. Không biết có rơi rớt dọc đường không nữa…

– Hi hi… Trời ơi… Vô duyên… – Vân Nhu che miệng cười.

Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp tươi cười của nàng chợt dâng lên một cảm giác yêu thương mãnh liệt. Chợt chồm người đến, trám kín đôi môi đỏ hồng xinh xắn của nàng…

– Anh… Đừng… – Vân Nhu ngượng đỏ mặt, đẩy người tôi ra.

– Anh nhớ em lắm… Cho anh hôn đi… Cùng lắm hai đứa đứng cột cờ chung… – Tôi thì thầm.

– Ưm… Anh hư quá…

Vân Nhu choàng tay qua cổ tôi, đôi môi nàng hé mở đón lấy chiếc lưỡi nghịch ngợm của tôi. Mùi hương quen thuộc thân thương của nàng làm trái tim tôi rung động. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nàng chỉ xa cách một tuần lại nức nở lưu luyến đến như vậy. Hai đôi môi cùng tuôn trào bao nỗi nhớ nhung hòa vào nhau say mê quên cả trời đất. Tôi ôm ghì lấy cơ thể mềm mại của Vân Nhu, luồn tay vào tà áo dài, mân mê cặp mông tròn trịa mê người của nàng. Vân Nhu nhắm nghiền hai mắt, thở hổn hển, cả người mềm nhũn trong vòng tay tôi.

“Ah hem”.

Đột nhiên có tiếng đằng hắng vang lên ngay ngoài cửa, Vân Nhu giật bắn người đẩy tôi ra. Tôi cũng vội lồm cồm, chạy về chỗ cũ ngồi xuống. Hít một hơi thật sâu, nhìn ra cửa lại không có ai bước vào. Tôi hơi khó hiểu thì nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.

“Cô Nhi giờ này không có lớp hen…” – Giọng bác giám thị nói.

“Dạ, tiết sau con mới dạy… Chào bác nhé. Con về phòng chuẩn bị một chút…”

Tôi hơi thừ người nhận ra giọng nói của cô Ngọc Nhi. Tiếng đằng hắng vừa rồi có lẽ là cô cố tình nhắc nhở tôi. Ây da… Tối qua tôi vừa tiến thêm một bước nhỏ với cô, ngay sáng nay lại bị cô bắt gặp trong tình huống như vậy. Đầu tôi hơi tê tê đau nhức như vừa bị một con heo đá trúng.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →