Phần 50
– Cô không đi nữa… Cô ở nhà với… em… – Như nghĩ đến chuyện gì, mặt cô chợt hơi đỏ.
– Cô… sao cô không đi?! – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
– Em không muốn cô ở nhà sao? – Cô Ngọc Nhi bước vào phòng, ngồi phịch xuống giường tôi ra vẻ giận dỗi.
Nhìn cặp đùi thon dài nõn nà của cô lộ ra gần trọn vẹn dưới mép váy kéo lên cao, tôi thầm nuốt nước miếng. Ngồi xuống bên cạnh cô, tôi cười nói:
– Dĩ nhiên là em muốn cô ở nhà ah. Nhưng cô đã sửa soạn kỹ như vậy, thì chắc chắn là có chuyện quan trọng… Em không muốn cô lỡ chuyện vì em.
Cô Ngọc Nhi mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc lòa xòa trên trán tôi, nói:
– Cũng không quan trọng gì… Cô Thảo Hiệu phó giới thiệu con trai lớn… cho cô. Anh ta là Thạc sĩ tốt nghiệp Úc, hiện là giảng viên Đại học… Anh ta có đến trường nói chuyện với cô mấy lần. Hôm nay, anh mời cô đi chơi… Nhưng khi nãy, anh đến nhà rước… cô viện lý do không khỏe… nên… về rồi.
– Há… – Tôi há hốc nhìn cô Ngọc Nhi, miệng không nói nên lời.
– Đừng nhìn cô như vậy mà… – Cô Ngọc Nhi đánh nhẹ lên vai tôi.
Tôi thở dài nắm lấy bàn tay thon dài của cô, nói:
– Nếu người ta thật sự tốt… Cô không nên bỏ qua cơ hội như vậy.
– Nhưng… – Cô ấp úng, cúi đầu nói nhỏ. – Cô không thấy thoải mái… với người khác… như với em…
– Đó là cô chưa thử chia sẻ với người ta thôi… – Tôi vỗ vỗ bàn tay cô nói.
– Chia sẻ sao?! – Cô Ngọc Nhi nhíu mày, rồi lắc đầu. – Sẽ không còn người đàn ông nào cô có thể chia sẻ… như với em.
– Không phải đâu…
Tôi toan nói tiếp, cô Ngọc Nhi đã đặt tay lên miệng tôi. Cô mỉm cười, hai mắt còn hơi ửng đỏ, nói:
– Không nói chuyện đó nữa. Tối nay… Ngọc Trâm không… có nhà…
Nhận ra lời nói của mình thật mờ ám, cô cúi đầu, hai gò má cô đỏ ửng, lời nói cũng tắt ngang… Tôi say mê vuốt ve gò má mịn màng xinh đẹp của cô… Rồi mím môi quyết định, tôi đứng lên cởi quần áo. Cô Ngọc Nhi thoáng sửng sốt, rồi cúi gằm gương mặt đỏ bừng ngồi im trên giường. Nhưng chỉ vài giây sau, thấy có vẻ không đúng, cô ấp úng hỏi:
– Em… em sao vậy?! Em đang… đang thay đồ?!
– Dĩ nhiên là thay đồ ah… – Tôi cài khóa quần jean, quay lại ngạc nhiên hỏi. – Chứ cô nghĩ em đang làm gì?!
– Cô nghĩ gì chứ?! – Cô Ngọc Nhi gắt lên, mặt đỏ bừng. – Mà em thay đồ làm gì?! Em muốn đi ra ngoài sao?!
Tôi xỏ chiếc áo thun qua đầu, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô Ngọc Nhi.
– Em muốn đi chơi… nhưng không phải đi một mình… mà đi chơi với cô.
– Không được. – Cô Ngọc Nhi hoảng hốt kêu lên. – Làm sao cô có thể đi chơi với em được chứ?!
– Sao không được?! Hôm nay cô ăn mặc đẹp như vậy. Em không thể để cô ở nhà buồn chán như mọi ngày được ah.
– Không được mà… Trời ơi… Em còn không hiểu sao?! – Cô Ngọc Nhi ôm mặt co ro trên giường.
Tôi mỉm cười, bước đến chiếc balo của mình. Lấy ra hai món đồ đưa đến trước mặt cô.
– Đây là… bịt mặt?! – Cô Ngọc Nhi tròn mắt không hiểu.
– Đây là khẩu trang lọc không khí ah… – Tôi giải thích. – Mấy bữa nay báo chí rầm rộ chuyện không khí Sài Gòn ô nhiễm… Người người ra đường bây giờ bịt khẩu trang ban ngày lẫn buổi tối nha… Em có mua cho cô vài cái, chưa kịp đưa… hôm nay sẵn mình dùng luôn.
– Có được không?! – Cô Ngọc Nhi nghi ngờ.
– Sao không được?! Đừng nói là cô bịt mặt… – Tôi kéo cô Ngọc Nhi đứng lên, vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nói. – Đêm nay dù cô không che mặt, có đứng trước thầy Đạt, thầy cũng không nhận ra ah.
Cô Ngọc Nhi nở một nụ cười thật đẹp, chợt nhìn tôi hỏi:
– Em thích cô như thế này hay… hay như mọi ngày?
Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi đỏ hồng của cô, nói:
– Bất kể cô như thế nào… cô còn là cô Ngọc Nhi của em… em đều thích.
Cô đỏ mặt, nắm đấm nhỏ đánh thùm thụp lên ngực tôi:
– Mấy tuổi đầu mà ăn nói ngọt như vậy… Đáng ghét… Đáng ghét…
– Ha ha…
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →