Phần 55
Tin tức chấn động.
Sáng thứ Hai.
“Trời ơi, thật không vậy?! Có khi nào nhầm lẫn không?!”
“Mày điên à, có cả hình chụp đây này…”
“Che mặt mà… Làm sao biết phải hay không…”
“Đứa bạn tao học Hồng Nghĩa mới nhắn… Sáng nay Ban Giám hiệu họp khẩn… Căng lắm”.
“Ôi… Trai đẹp đã ít, mà chúng nó còn yêu nhau…”
Còn 15 phút mới đến giờ học, vừa vào đến lớp, tôi đã nghe đám con gái bàn tán xôn xao. Ngay lập tức tôi mượn một tờ báo, ngồi đọc mà trái tim trong lồng ngực cứ nhảy thình thịch.
“Thầy giáo trường cấp 3 bị bắt vì quan hệ đồng tính với người dưới tuổi vị thành niên”.
Hàng tít in đậm kéo ngang cả mặt báo, bên dưới là tấm hình chụp của tên Tùng còng tay ngồi khai báo ở trụ sở cảnh sát. Dù hình che mặt mờ, nhưng tôi vẫn nhận ra chính xác là hắn… Bài báo cũng không nêu đích danh, chỉ viết tắt tên hắn và tên trường… Nhưng lại nêu rõ thành tích giáo viên ưu tú toàn thành 2017 – 2018, thế thì cũng chẳng khác nêu đích danh là bao nhiêu. Cầm tờ báo mà hai bàn tay tôi run rẩy phấn khích muốn hét toáng lên… “Đây là do tôi, do chính tôi đã làm ah”.
Chiến tích này thật vĩ đại, thật hoàn hảo… Lòng hư vinh trỗi dậy làm tôi muốn chia sẻ với người khác. Tôi nhìn quanh chợt nhận ra Vân Nhu bên cạnh có vẻ hơi khác lạ. Nàng chống cằm, tay cần viết lại vẽ vẽ tròn tròn vô định lên tờ giấy trắng mặt sau của cuốn tập.
– Nhu, em sao vậy?! – Tôi hỏi.
Nghe tôi hỏi, Vân Nhu hơi giật mình nhìn lại, rồi mỉm cười hơi gượng, trả lời:
– Em có sao đâu?!
Nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Vân Nhu, tôi hỏi:
– Em có vẻ đang phiền lòng gì đó ah. Nói cho anh nghe được không?
– Không có gì mà… Chuyện nhà thôi… – Vân Nhu lắc đầu, rồi nhoẻn miệng cười.
Chợt nhớ đến kẻ tình địch bí mật được mẹ nàng mời cơm, tôi vờ hậm hực, nghiến răng tra hỏi:
– À, tối thứ Bảy đã xảy ra chuyện gì?! Ăn tối xong đi đâu?
– Phì… – Vân Nhu che miệng cười, ánh mắt nhìn tôi thích thú, nàng nói. – Anh ta ăn xong rồi về… Đi đâu chứ!
– Vậy là không phải em làm lỗi gì với anh đúng không?! – Tôi len lén cúi xuống hôn lên bàn tay nàng, hỏi.
– Hứ, người làm lỗi chỉ có anh thôi…
Vân Nhu chợt đỏ mặt rụt tay về thật nhanh. Tôi ngơ ngác nhìn lên chết sững. Cô Ngọc Nhi không biết từ lúc nào xuất hiện ngay trước bàn học của tôi. Nét mặt cô hơi nhợt nhạt mất tự nhiên né tránh ánh mắt của Vân Nhu, nhìn tôi nói:
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →