Phần 78
Nằm lên cơ thể trần truồng thiêm thiếp tê dại của Vân Nhu, tôi đùa nghịch mơn trớn hai bầu vú tuyệt đẹp mê người của nàng. Vân Nhu nhìn ngón tay hư hỏng của tôi không ngừng miết miết đầu nhũ hoa ửng đỏ của nàng… Nàng chồm qua cắn nhẹ lên môi tôi, rít khẽ:
– Ư… anh hư lắm… làm em hư theo anh…
– Vậy… có sướng không?! – Tôi thì thào hỏi trên đôi môi mềm mại của nàng.
Vân Nhu dúi mặt vào cổ tôi, gật gật đầu. Vai tôi chợt truyền đến cảm giác ấm nóng, cơ thể nàng run rẩy nhẹ nhẹ.
– Sao vậy?! Sao em khóc? Em còn đau sao?!
Nàng sụt sùi thật khẽ, lắc lắc đầu. Vân Nhu nghẹn ngào một chút, rồi mỉm cười nhìn tôi nói:
– Em nói anh không được cười em nha…
– Ừ…
– Khi còn nhỏ… Nhiều lần em suy nghĩ về lần đầu tiên của mình sẽ xảy ra như thế nào… Trong đầu em lúc nào cũng tưởng tượng ra những cảnh tượng lãng mạn… lúc thì trên đỉnh núi, rồi bên bờ biển… còn… còn trên một quả khinh khí cầu bay thật cao… thật cao trên trời… Hi hi… – Vân Nhu che gương mặt đỏ bừng, cười nắc nẻ.
– Vậy… thực tế khác xa rồi… Sao em không nói với anh trước… – Tôi hơi nao nao lòng, nói.
– Không. Đó chỉ là những suy nghĩ hão huyền lúc nhỏ của em thôi! – Vân Nhu vuốt ve gương mặt tôi nói.
– Yêu anh, em mới hiểu ra rằng… Mình ở đâu không hề quan trọng, chỉ cần có anh bên cạnh thì nơi đó là tuyệt vời nhất.
Nghe lời nói chân tình như mật ngọt của Vân Nhu, trái tim tôi thổn thức tan chảy. Tôi đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, nói:
– Anh hứa một ngày nào đó… sẽ dẫn em lên núi, rồi xuống biển, bay trên khinh khí cầu… Chỗ nào mình đến đều làm tình đến rã rời mới thôi… Chịu không?!
– Hi hi… Trời ơi… – Vân Nhu che mặt cười ngất. – Cái gì mà… làm tình chứ… Nghe kỳ cục quá đi.
Tôi giả vờ chưng hửng tròn mắt hỏi:
– Có gì mà kỳ… Vậy hai đứa mình mới làm chuyện gì hả?!
– Mình… mình ân ái nha… – Vân Nhu đỏ mặt lí nhí.
– Ừ… muốn ân ái, thì ân ái… Hắc hắc… – Tôi ngồi dậy, bế bổng Vân Nhu lên trên hai cánh tay.
– Anh làm gì vậy?! Bỏ em xuống…
– Em mới nói muốn ân ái nha…
– Em không có…
– Rõ ràng mới nói mà chối hả?!
– Em không có mà… Đừng… Đừng mở cửa… Anh…
Đá chân một phát. Cánh cửa phòng xem phim mở toang ra, tôi bế Vân Nhu trần truồng ngượng chín đỏ cả người trên tay, bước xăm xăm ra ngoài.
“Ah…”
– A…
Cùng lúc hai tiếng la hoảng vang vọng cả căn nhà. Tiếng la thứ nhất là của bà quản gia… Bà ta mặt đỏ bừng bừng quay mặt không dám nhìn hai đứa tôi. Tiếng la thứ hai là tôi, còn Vân Nhu đã sớm chết điếng cả người úp mặt vào ngực tôi không thốt ra được tiếng nào.
Tôi cũng xấu hổ đến nóng rang cả mặt. Ai ngờ đâu giờ này bà quản gia lại đứng lù lù ngay giữa hành lang tầng một còn đi qua đi lại như đắn đo suy nghĩ. Tôi thì hay rồi! Xông vô nữ quốc, còn tênh hênh bế ngửa công chúa trần truồng đi qua đi lại… Thật là xấu hổ chết người ah.
Suy nghĩ thì lâu, thật ra tôi chỉ a lên được một tiếng là bế Vân Nhu đi thẳng đến trước phòng ngủ của nàng. Lại gấp gáp co chân đá một cái, chân đau muốn chảy cả nước mắt mà cửa không mở. Bà quản gia nhón chân bước tới, một tay che mặt, tay còn lại xoay nắm cửa cho tôi… Vừa bước vào, định khép cánh cửa lại, tiếng bà quản gia vội vàng nói vọng theo:
– Cậu… cậu Phong… Đừng quên dùng bao nha…
– Ặc… Con biết rồi mà… – Tôi cười khổ.
Vân Nhu mặt đang đỏ bừng xấu hổ vừa giãy ra khỏi lòng tôi, cũng ngẩng đầu nhìn khó hiểu. Tiếng bà quản gia lại vang lên tiếp:
– Ngoài này tôi còn để những thứ khác… có Gel lạnh, nóng… Bao cao su… hương chuối, thơm, kiwi, mãng cầu…
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →