Thụ tinh - Tác giả Fafamini

Phần 12

Chương 12/98
Phần 12: Hưng phấn

– Ơ MẸ…
– Gì vậy, nhìn thấy mẹ sợ lắm sao mà giật mình? – Bà Hiền đứng ngoài cửa ăn mặc sang trọng tay đeo túi xách mỉm cười nói.
– Dạ… không ạ, tại con vừa mở cửa ra nên hơi hoảng tí ạ… hi hi… Sao mẹ không báo trước để bọn con sang đón? – Là một cô gái thông minh Thảo xoay chuyển luôn tình huống bất ngờ này.
– Con đang định đi đâu à? – Bà Hiền vẫn đứng ngoài cửa.
– Vâng ạ, con định… à mẹ vào nhà đi, con quên mất hihi… – Thảo đứng tránh sang một bên mời bà Hiền vào, bà Hiền mỉm cười bước vào trong, đi qua người Thảo nhìn bà Hiền thấp hơn Thảo hẳn một cái đầu, hai thế hệ nhìn khác nhau như trời với đất.
– Hình như cũng có người chuẩn bị đi đâu, thấy tôi sợ quá chui vào trong hả? – Bà Hiền ngồi xuống sofa nói vọng vào trong phòng, nơi ông Vũ vừa chui vào trốn.
– Cái bà này, tôi sao phải sợ bà, bà sang đây làm gì thế? – Ông Vũ bước từ trong phòng ra gắt gỏng, ông vừa thay đồ để chuẩn bị đưa Thảo đi gặp Linh mà đụng ngay “sư tử” của mình ở đây.
– Vậy hả? Hình như ông với Thảo đang định đi đâu đúng không? – Bà Hiền nhìn vào bộ quần áo ông Vũ và liếc ra cửa, phải chăng bà Hiền đang ghen với con dâu, bình thường có bao giờ bà Hiền có ánh mắt như vậy.
– Tôi lên công ty! Sao bà lại đến đây? – Không hiểu sao ông Vũ lại tức và nói với giọng hằn học.
– Dạ con đi uống nước với bạn, bố mẹ ở nhà nói chuyện nha! Hihi – Đoán được tình hình, Thảo liền té vội, ở đây lâu bị hỏi thêm vài câu thì có mà toi.
– Ông Vũ à, đây là nhà các con tôi! Tôi đến lúc nào chả được hả ông Vũ! – Bà Hiền ngồi vắt chân nheo mắt nói có một chút đay nghiến, hai ông bà chưa ngồi ấm ghế đã khẩu chiến rồi.
– Thôi được rồi, tôi sai! – Ông Vũ cau mày ngồi phịch xuống ghế sofa, ông đành phải nhường nhịn vợ, dù gì cũng lâu ngày không gặp nhau, cảm xúc tức giận nhất thời lúc nãy của ông Vũ chỉ vì bà Hiền xuất hiện quá bất ngờ làm ông Vũ khó xử, có thể sẽ làm chuyện của ông Vũ và Thảo gián đoạn, đang yên đang lành…
– Hmmm… Sống ở nhà các con, ăn bám chúng nó mà nhìn ông vẫn béo mập, sống tốt quá nhỉ? – Bà Hiền bĩu môi, dạo này khẩu khí của bà Hiền có phần thay đổi, không còn nhường nhịn chồng như trước.
– Tôi ăn bám chúng nó hồi nào? Tôi vẫn cho chúng nó tiền đều đặn đấy thôi! Mà bà nói chuyện vô duyên vậy? – Ông Vũ tức quay mặt ra ngoài.
– Haizzz thôi được rồi, tôi không quan tâm, hôm nay, tôi đến đây chủ yếu muốn hỏi ông sống ngoài này đã chán chưa…
– Sao bà lại hỏi thế?
– Chẳng qua tôi nể tình ông mấy chục năm chung sống với nhau, chứ nếu còn trẻ tôi đã bỏ quách ông cho xong! – Bà Hiền cau mày mắng mỏ ông Vũ.
– Vậy là bà cho tôi về hả? – Ông Vũ cười nhăn nhở nhưng lệ đổ trong tim, nói thực ông không hề muốn về một chút nào, ở đây ông được thoải mái, lại có tình cảm với con dâu rồi, ông không nỡ xa một mỹ nhân như vậy được, nhưng bây giờ nói chưa chán thì toi luôn với bà vợ “sư tử” này mất.
– Ông thu dọn quần áo đi, chỉ lần này thôi đó! Hừm! – Bà Hiền lườm ông Vũ và tự đi vào trong phòng. Ông Vũ đứng dậy lẽo đẽo theo sau, cười không cười nổi, buồn không dám buồn.
– Phòng gì như cái ổ lợn, quần áo vứt lung tung thế này, ông không biết ngại các con à? – Bà Hiền đi quanh phòng chê lấy chê để.
– Cái gì đây? – Bà Hiền rụt chân lại như vừa dẫm phải cái gì đó, bà cúi xuống lấy một ngón tay quệt cái chất nhầy nhầy trên sàn nhà, ông Vũ mặt cắt không còn giọt máu sợ hãi, ngay vừa nãy con dâu vừa thủ dâm cho ông trong này, không tránh khỏi vài giọt tinh trùng bắn ra ngoài.
– Ui dời, chắc tôi làm rớt vài giọt sữa ra ấy mà, bà kệ đấy đi, lát cái Thảo về nó dọn. – Ông Vũ vừa nói vừa kéo tay bà Hiền.
– Ông Vũ! Cái đồ mất nết này! Đây chẳng phải tinh trùng sao? Sữa à? – Bà Hiền tức giận đập vào vai ông Vũ vài cái.
– Ơ cái bà này! Sữa mà, bà không tin tôi à? Bà chứng minh nó là tinh trùng đi? – Ông Vũ vẫn già mồm cãi cố. Bà Hiền không nói gì nhìn chằm chằm ông Vũ và đưa ngón tay lên mũi ngửi.
– Đây không phải là tinh trùng thì là tinh chuột chắc? Bộp bộp!! Đồ mất nết, già rồi còn làm mấy trò đồi bại trong nhà bọn trẻ! – Vừa nói bà Hiền vừa đập vào người ông Vũ.
– Nào! Cái bà này, nghe tôi giải thích đã nào?
– Không có gì phải giải thích, tôi biết thừa cái giống ông, muốn thủ dâm thì vào toilet mà làm chứ, văng bừa bãi ra sàn nhà thế này, con bé Thảo nó biết nó cười vào mặt ông đấy!!! – Bà Hiền quát sa sả.
– Hả… à thì… Thì bà phải thông cảm cho tôi chứ… vắng bà lâu ngày tôi nhớ lắm chứ sao mà nhịn được… – Vừa nói ông Vũ vừa đẩy vào người bà Hiền nịnh nọt như thời còn trẻ.
– Cái ngữ ông ấy, chỉ nhớ mấy con trẻ ranh thôi, tôi thì còn làm gì được nữa, bốc phét tôi cho ở thêm vài tuần nữa giờ! – Bà Hiền cưởi tủm mắng, Ông Vũ cười nịnh vợ, toát hết mồ hôi hột, may bà Hiền chỉ nghĩ ông thủ dâm mà thôi. Ông Vũ cũng tự rùng mình khi nói ra mấy câu đó, cả bà Hiền và ông đều rất rõ bao nhiêu năm rồi hai ông bà không làm gì mà nhớ với nhung thì rõ ràng là hư cấu rồi… Tuy nhiên bà Hiền cũng không muốn chuyện bé xé ra to nên cũng cho qua như bao lần khác.
– Thế nào? Hôm nay xảy ra chuyện gì đúng không? Tôi nghe bác Đoan kể hết rồi đó… – Bà Hiền vừa gấp quần áo vừa nói.
– Vậy à? Uh… có vài thằng thợ xây nó làm hại cái Thảo, tôi mà không kịp ra tay thì lại to chuyện… – Ông Vũ hơi bất ngờ khi chuyện vừa mới xảy ra mà bà Hiền đã biết rồi, cũng không khó hiểu vì ông Đoan chơi khá thân với bên gia đình bà Hiền, và ông Vũ quen biết ông Đoan cũng do gia đình bà Hiền giới thiệu, một gia đình cơ bản tại phố cổ Hà Nội. Vậy mọi lộc lá mà ông Vũ hưởng đến nay đều từ gia đình bà Hiền, nên có làm đến chức vụ nào thì ông Vũ cũng phải nể vài phần.

Tối đến, ông Vũ rủ bà Hiền ở lại ăn bữa cơm với các con rồi về, và bà Hiền đã được nghe kế hoạch của Thảo với Minh, bà Hiền vui mừng khôn xiết, bà còn vui hơn ông Vũ gấp trăm lần, vì bà sắp có cháu nội bế, câu chuyện đó làm bữa cơm gia đình đầm ấm vui vẻ hơn bao giờ hết, mọi người nói về tương lai, nói về những chuyện liên quan đến trẻ con rồi cười sảng khoái, một niềm hạnh phúc dâng trào trong Thảo, nàng chưa bao giờ cảm nhận niềm hạnh phúc nào như vậy từ khi về nhà chồng, phải nói con cái là cầu nối liên kết giữa mọi thế hệ. Và Thảo cảm thấy quyết định của nàng tuy liều lĩnh, nhưng lại rất đúng đắn…

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện

– Tinh tinh tinh… chuông điện thoại reo lên, màn hình điện thoại Thảo hiện lên chữ Linh dâm tà, tim Thảo đập thình thịch, có lẽ Linh gọi để báo kết quả của ông Vũ, nhưng không thể nói trước mặt Minh được Thảo liền đi ra ngoài ban công và đóng cửa lại.
– Tao đây!
– Thảo à! Tao có kết quả rồi đây! Khả năng là… – Giọng Linh trầm xuống.
– Sao… không được hả mày? – Thảo lo lắng khi nghe cái giọng như mất sổ gạo của Linh.
– Bố chồng mày khỏe hơn tao tưởng đó, lượng tinh trùng của ông ấy là 98/100% nhé! Ha ha! Chúc mừng mày!!! – Linh hét lên ở đầu dây bên kia.
– Thật ư… – Thảo vui mừng không nói nên lời, chút thì rớt nước mắt, nhưng nàng phải kìm lại vì sợ Minh nhìn thấy.
– Ừ! Mà bố chồng mày bao tuổi rồi nhỉ, tinh trùng vẫn tốt lắm.
– Bố tao năm nay hình như ngoài 60 rồi… – Thảo vừa nói vừa mỉm cười nhìn vào bên trong đề phòng Minh.
– Kinh vậy, bố chồng mày được đó, tuổi này thường lượng tinh trùng sống chỉ khoảng 20/100% thôi, thật đáng kinh ngạc à nha ha ha!!! – Linh vẫn oang oang cái mồm.
– Mày nói bé thôi!!! Người ta nghe thấy thì sao?
– Mày yên tâm! Tao đang ở trên sân thượng bệnh viện, giờ này chẳng có ma nào đâu ha ha!!!
– Tao cảm ơn mày nhiều lắm, không có mày chắc tao chẳng có tương lai mất…
– Mày đừng có khách sáo với tao! À chuẩn bị thêm một ống nữa nhé, mày có uống loại thuốc tao đưa không đó?
– Có! Thuốc kích trứng đó hả, tao uống thường xuyên mà, nhưng mà…
– Nhưng mà sao? Nó chỉ là thuốc kích thích buồng trứng để mày sản xuất ra nhiều trứng hơn thôi!
– Ừ tao biết, nhưng mà… tao cảm thấy nhu cầu tao cao hơn hay sao á… – Thảo lại đỏ mặt, mặc dù nói chuyện qua điện thoại, là một thục nữ nàng luôn đỏ mặt trước những câu nói và tình huống nhạy cảm.
– Ây dời, có lẽ là tác dụng phụ, hoặc do mày tưởng tượng thôi, bao nhiêu ca họ thấy bình thường mà…
– Sao lại có lẽ, tao tưởng mày rõ lắm chứ?
– Thường thì nó chỉ gây nặng bụng dưới, căng tức ngực và buồn nôn thôi, chứ nhu cầu cao hơn thì chỉ có mày thôi, chắc mày dâm đãng quá mà ha ha – Linh trêu Thảo.
– Mày ý, thôi kệ đi… mà mày cần thêm một ống nghiệm tinh trùng nữa à… – Thảo nói lí nhí, sợ Minh nghe thấy.
– Ừ, mày lấy cho tao ống nữa, thường thì bọn tao phải lấy tinh trùng tươi đó, nhưng công việc này đòi hỏi bí mật thì tao phải lấy qua ống nghiệm như vậy…
– Thế có ảnh hưởng gì không? Tao sợ không lấy trực tiếp sẽ…
– 98/100% Thì ảnh hưởng gì má, yên tâm, nói chung xác suất đã được tao phân tích kỹ, tao sẽ cố gắng hết sức, mày chỉ cần đáp ứng đủ nhu cầu tao yêu cầu thôi!
– Mày giỏi thật đấy, tự hào về mày quá…
– Úi giời cái con này, hôm nay lại nịnh tao nữa ha ha mày làm tao thích đấy ha ha!
– Thế khi nào mày cần mẫu… để tao bảo bố chồng tao… sản xuất… – Thảo lại liếc vào trong nhà.
– Càng sớm càng tốt, mày bảo bố chồng mày sắp xếp đi, với lại khi nào đưa mẫu đến mày cũng nên sắp xếp thời gian để tao kiểm tra giúp mày, xem trứng thế nào rồi, nếu được tao sẽ thực hiện thu hoạch trứng và thụ tinh ống nghiệm luôn.
– Lấy trứng ra có đau không mày?
– Yên tâm, có gây mê đàng hoàng nên hút trứng ra không đau đâu, lúc tỉnh dậy chỉ hơi đau bụng dưới và đi lại khó khăn thôi.
– Ừ tao hiểu rồi… vậy nha, tao vào nhà đã!
– Ô sờ kê, tao chờ tin từ mày! Tút tút tút!!

Thảo tắt máy đi vào trong nhà, trong lòng nàng nâng nâng vì vui sướng, nàng và gia đình đã bước thêm được một bước đến với hạnh phúc, nàng sẽ có con sớm trong tương lai, kết quả rất khả quan, lúc này chỉ cần đi lấy mẫu một lần nữa, nhưng cái khó ở đây, bố chồng nàng về nhà mất rồi, biết làm thế nào đây… với lại… nếu có gặp thì… bố chồng nàng kiểu gì cũng… cơ thể nàng đã sẵn hưng phấn nay lại nghĩ đến việc này, lồng ngực Thảo lại bắt đầu thở gấp, Thảo phải cố gắng bình tĩnh trước mặt chồng…

– alo… bố ạ… bố có rảnh không ạ?