Thụ tinh - Tác giả Fafamini

Phần 16

Chương 16/98
Phần 16: Về Quê

6h sáng, cả nhà xuống đến bến xe, Thảo thận trọng bước xuống, may mà hôm qua ở trạm dừng nghỉ số 2 nàng đã thay chiếc quần lót ướt đẫm nước nhờn và vứt đi, mặc dù nó là chiếc quần lót đắt tiền. Hai má nàng vẫn ửng đỏ từ tối qua, làn tóc dài mịn màng tung bay trong gió, thời tiết buổi sáng ở đây thật mát mẻ chiều lòng người, tuy đeo khẩu trang nhưng vẫn không dấu được nửa mặt trên kiều diễm xinh xắn, biết bao ông xe ôm bà bán nước ngước nhìn theo, ở bất cứ đâu Thảo đều nổi bật vì làn da trắng và chiều cao của mình. Thảo không nói với ông Vũ một câu nào, lúc nào cũng kè kè bên Minh khoác tay Minh, nhìn Minh, thấy Minh càng vô tư nàng càng cảm có lỗi với anh.

Cả nhà bắt taxi về nhà bà bác, trên đường từ bến xe về có rất nhiều công trình đang được xây dựng dở dang, vì đây là một thành phố nhỏ đang phát triển, vẫn còn lưu lại những mùi hương của tự nhiên, trâu bò thả đầy đường, những con đường ổ gà gập ghềnh, mất tầm 30 phút để tới nhà bà bác, ở đây rất gần gũi với thiên nhiên, người ta vẫn còn đốt rơm rạ phơi lúa như ở những làng quê Hà Nội xưa, cạnh nhà bà bác có một cây đa cổ thụ nghìn năm tuổi, nó khiến Thảo ngước nhìn không thôi, nàng cảm thấy thật thú vị, chắc chắn lát nữa phải chụp ảnh với cái cây đa này.

Bạn đang đọc truyện

Ngồi tám chuyện với hai bà một lúc Thảo xin phép ra chỗ mấy đứa trẻ con đang ngồi bắn bi, giờ là thời gian nghỉ hè nên rất nhiều trẻ con chơi ở đây. Thảo vừa đi thì nghe thấy hai bà nói nhỏ thì thầm với nhau.

– Ông Vũ em trai bà Xoán đó bà… ừ tôi cũng gặp vài lần, nghe nói ở Hà Nội giàu lắm, ui dào giàu thì mới có cô con dâu xinh như người mẫu thế chứ… chắc con bé này cũng yêu thằng con ông Vũ vì tiền thôi bà… – Thảo nghe được những lời đó cũng rất khó chịu nhưng cũng không quan tâm lắm vì nàng cũng biết mấy bà tính tình hay buôn chuyện ở quê hay ở bất cứ đâu đều có thói quen xuyên tạc chuyện gia đình người khác để câu chuyện thêm phần thú vị thôi mà, chắc nàng cũng chỉ đến đây có một hai lần nên cũng mặc cho các bà buôn chuyện nói khác về gia đình mình.

Một lúc sau Thảo thấy hai bà chuyển chủ đề đến người khác, lần này là một người trong làng bị hiếm muộn, Thảo cảm thấy cô gái này khá giống mình nên cố tình đi dạo lại gần để nghe rõ hơn.

– Đấy bà, con bà Miến đầu làng 26 tuổi rồi có đẻ được con đâu… ừ… nhưng vừa có con đấy, không biết có phải tằng tịu với người khác không… tôi thấy thằng chồng nó ốm yếu lắm… Không phải đâu bà, chúng nó đi bói, rồi nhờ thầy chữa thế là về nhà có con, nghe nói thầy này cao tay lắm… – Nghe đến đây Thảo thấy thật hoang đường, vì nàng là một cô gái hiện đại không bao giờ mê tín, nhưng cũng hoài nghi về vụ này, phải chăng có loại thuốc dành cho người chồng uống thì sao? Thuốc Đông y theo như nàng biết là những loại thảo dược từ thiên nhiên được lưu truyền từ thời nhà Tống bên Trung Quốc, Ấn Độ, và các nước lớn có lịch sử lâu đời về y học, tuy nàng không mê tín nhưng nếu thực sự ông thầy đó dùng đúng thuốc nhỡ đâu lại gặp kỳ tích.

Nỗi niềm có em bé dâng trào trong nàng, nếu như là con của anh Minh thì tốt hơn nhiều, không phải lấy tinh trùng của bố chồng nữa, bỗng trong nàng lại có chút hy vọng, nàng đi tới chỗ hai bà và xin địa chỉ ông thầy đó, Thảo thấy mình khà may mắn khi địa chỉ ông thầy đó chỉ cách Hà nội tầm 30km về phía Sơn Tây. Mọi cách khoa học không làm được thì nhỡ đâu theo cách dân gian lại hợp thì sao, dù chỉ là hy vọng nhỏ nhoi nàng vẫn muốn thử, nếu con mình đẻ ra mà là con của anh Minh thì con gì bằng, Thảo rất thương chồng Mình đã chịu thiệt nhiều nên nàng rất muốn đứa con trong bụng là của Minh chứ không phải của bố chồng… Ghi địa chỉ vào note điện thoại, Thảo chào hai bà đi về, vừa đi vài bước thì nàng gặp ông Vũ cũng vừa đi từ chợ về, ông cưỡi trên con xe cúp nhìn chẳng hợp chút nào, người thì béo ị, thấy cái dáng mập mập, già già, khổ khổ của ông Vũ khi đi xe máy làm Thảo ôm miệng cười.

– Bố! Hihi nhìn bố hài thế! – Thảo cười tít mắt.
– Lên đây bố đèo về, con đi bộ ra đây không sợ lạc hử con gái… – Thấy Thảo tươi cười làm ông Vũ thấy vui và đỡ lo lắng hơn vì từ lúc xuống xe ông Vũ cảm thấy Thảo có cái gì đó đang giận mình thì phải.
– Hì hì… – Thảo trèo lên xe, lần đầu được ông Vũ gọi “con gái” làm Thảo có phần xúc động nhẹ, vì câu nói đó tình cảm quá…
– Hai bà ngồi đó không tốt mấy đâu con, trước bố về quê bị hai bà đó nói xấu… – Ông Vũ cảnh báo với Thảo.
– Vâng ạ, con cũng chỉ chào hỏi hai bác ấy một chút… hihi bố đừng lo… – Thảo hiểu ý ông Vũ liền nói đỡ cho ông yên tâm chứ tiếp xúc vậy Thảo cũng đoán được hai bà này là thánh buôn của làng rồi.

Nàng ngồi phía sau tay tóm vào vạt áo ông Vũ, nếu là ngày trước chắc nàng không dám thế này đâu, hai bố con đi bon bon trên đường bộ ngực to Thảo chạm vào lưng ông Vũ nhưng có một điều gì đó khiến nàng không thấy ngại, cứ mặc kệ cho bộ ngực mình ép ra ép vào, có lẽ nàng đã có sự thân thiết vô hình đối với bố chồng sau những lần đó, mà chính nàng cũng không nhận ra nên vô tình thoải mái như vậy, về đến nhà thấy Minh đứng ở cổng lúc đó Thảo mới chủ động ngồi dịch ra một đoạn.

– anh tìm em suốt, em với bố đi đâu đó? – Minh mặt đỏ ửng vì uống vài chén rượu, trong giọng nói Minh có phần trách móc, giống như đang ghen vậy.
– Bố chạy ra chợ mua ít quà cho bác Xoán thấy cái Thảo nó chơi ở cây đa bố tiện đèo về. – Không hiểu sao ông Vũ cũng nhanh nhảu giải thích như đang sợ con trai.
– Em đi bộ hóng mát, không khí ở đây trong lành quá anh ạ… – Thảo bước xuống xe cúi người lấy túi quà ở trước xe ông Vũ.
– Ừ, anh tưởng em đi đâu, la cà đi chơi thì bảo anh, ở đây lạ lẫm sợ em lạc đường… – Minh nói và quay người đi vào nhà.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →