Thụ tinh - Tác giả Fafamini

Phần 32

Chương 32/98
Phần 32

18h30…

Thảo, Minh và ông Vũ có mặt tại ngôi nhà sàn thứ hai nơi được chọn tổ chức tiệc, vì ở đây có sân rộng và cũng là ngôi nhà rộng nhất trong ba cái. Tối nay Thảo mặc một bộ váy zip màu trắng sữa dài đến nửa đùi, đáng nhẽ mẫu thiết kế này phải dài tới gần đầu gối nhưng vì Thảo có một đôi chân dài nên chiếc váy đã bị ngắn hơn so với thiết kế, nhưng như vậy lại rất đẹp, để lộ ra đôi chân dài miên man thẳng tưng như của người mẫu, phần mông được ôm sát lại tròn xoe cong lên trông rất đầy đặn, bên dưới nàng đi một đôi giày búp bê nhìn rất nữ tính, bên trên Thảo mặc một chiếc áo sơ mi kiểu ba lỗ, cổ hình chữ V màu trắng, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai, tóc nàng búi cao, để lộ ra phần cổ trắng mịn làm chiếc vòng ngọc trai càng thêm đẹp hơn, sáng hơn… đôi môi đỏ lúc nào cũng mỉm cười, làn da trắng mịn như da em bé, má hồng phúng phính, Thảo có một đôi mắt bồ câu, ai nấy nhìn vào cũng đều bị hút hồn vì nó đẹp một cách xuất sắc, tay nàng đeo vài chiếc lắc nhỏ làm bằng vàng và bạc. Nhìn Thảo cực kỳ xinh đẹp và sang trọng. Thảo đứng bên dưới sân cùng chồng và bố chồng, nàng làm cả một khoảng sân sáng rực, ai đến dự tiệc cũng phải liếc nhìn trầm trồ, kể cả những bà giáo hàng ngày gặp Thảo cũng không ngoại lệ, lúc nào nàng cũng lộng lẫy như những cô gái xinh đẹp bên Hàn vậy.

– Thảo ơi! Thảo! Hì hì… – Bỗng mấy đứa hay ghen ghét với Thảo từ đâu đi tới mặt tươi cười hớn hở.
– … – Thảo không nói gì chỉ nhìn chúng bằng một ánh mắt đề phòng.
– Ui dời ơi! Sao hôm nay cậu xinh thế, trồi ôi cái vòng cổ này chắc đắt lắm nhỉ… – Tự nhiên cả ba đứa nó thay đổi thái độ nhanh hơn lật bánh tráng làm Thảo rất ngạc nhiên.
– Ừ… chồng tớ mua tặng… – Thảo ngơ ngác nhưng vẫn phải trả lời cho lịch sự.
– Trời ạ, sướng nhất cậu đấy, có tấm chồng tuyệt vời, anh Minh này ý, cao to đẹp trai còn chiều vợ hết lòng, em ước chồng em chỉ được bằng một nửa anh thôi!!! – Mấy con lại quay sang Minh cười nói, Minh mặt lạnh te chẳng nói gì, anh quay mặt đi chỗ khác.
– Sao… tự nhiên… – Thảo ngơ ngác nhìn ông Vũ và chồng, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, ông Vũ chỉ đứng cười nhìn ba con hâm làm trò. Ông Vũ liếc nhìn cách lên đồ của chúng nó mà ông cảm thấy khác xa con dâu mình một trời một vực, nhìn váy vóc lòe loẹt, chân đi mấy đôi guốc cao phải đến 10 phân mà vẫn chưa cao bằng Thảo, nhìn phèn hết sức.
– Sao cậu không nói sớm, bố chồng cậu là giám đốc ngân hàng quốc tế? Trời ạ, tớ là tớ nhờ vào bác nhiều lắm đấy… hihi… – Mấy đứa đó bắt đầu xu nịnh Thảo. Thảo không thích kiểu này lắm, nàng hơi nhíu mày lại nhìn chồng rồi nhìn sang ông Vũ, chắc chắn chiều nay ông đã nói gì với bọn chúng rồi…
– Thôi tớ phải lên trên đây, các cậu cứ chụp ảnh đi nha hihi! – Thảo lịch sự chào ba đứa dở rồi nàng cùng chồng và bố chồng đi lên cầu thang.

Minh để bố lên trước, sau đó đến vợ đi giữa và mình đi sau cùng, anh cảm thấy thật nực cười, ba đứa đồng nghiệp của vợ mình đúng là hết thuốc chữa, không có chút liêm sỉ nào, chắc ông già lại dọa dẫm chúng điều gì rồi, vẫn như cách ông thường làm, dùng tiền để chi phối mọi người, Minh cau mày cảm thấy hơi khó chịu vì người giải quyết chúng không phải mình, nhưng để mà nói thì cách làm của ông già rất thực dụng nhưng cũng rất tác dụng. Đang suy nghĩ bỗng Minh nhìn thấy dưới gầm cầu thang có một ông già ngồi hút thuốc lào bên dưới, ở đây không có bàn có ghế, như kiểu ông ta cố tình ngồi ở đây vậy, nhìn không giống người cùng đoàn.

Minh liếc nhìn Thảo, chiếc váy của Thảo khá ngắn, nếu nhìn lên chắc chắn sẽ thấy quần lót, “tối nay vợ mình còn mặc quần lót màu trắng nữa, nhìn kiểu gì thì kiểu cũng lộ hết ra cho mà xem”. Chưa kịp nghĩ xong thì y như rằng, ông già ngửa cổ lên nhìn, Minh cau mày, anh cảm thấy ngại thay cho ông ta nên giả vờ không nhìn thấy. “Chết tiệt! Lão già này, còn biết ngồi phục sẵn ở đây, lão ta là ai mà biến thái vậy…”. Minh nghĩ như vậy nhưng lồng ngực anh thở mạnh, anh không hiểu cảm giác lúc này ở đâu ra nữa. Càng nghĩ đến cảnh lão già sẽ thấy quần lót của vợ mình Minh càng cảm thấy khó tả trong lòng, anh vừa tức vừa ghen nhưng cũng vừa hưng phấn… một lão khọm già đang lợi dụng vợ mình ngay trước mặt mình… “được nhìn quần lót của vợ tôi là phúc phận của lão đó lão già, chắc lão ta đang muốn lao vào bú liếm lắm đây, nếu là mình, mình cũng nghĩ vậy”… Tự nhiên Minh đặt mình vào lão già bên dưới, bỗng anh cảm thấy rất hưng phấn, chim trong quần cửng lên, “nếu như mình là lão ta, mình sẽ sướng điên lên khi được nhìn thấy quần lót của cô gái trẻ chung xinh đẹp thế này, nếu lão già được chạm vào chúng thì sẽ thế nào nhỉ…” Minh vừa nghĩ vừa nhìn lên Thảo rồi lén nhìn xuống lão già bên dưới, một cô gái xinh đẹp, căng mọng tràn đầy sức sống, đang ở độ tuổi có nhu cầu tình dục mãnh liệt, một lão khọm già nhăn nheo xấu xí, đang ở cái độ tuổi gần đất xa trời… thật hết sức đối lập… cảm giác một ông già được “hưởng” gái trẻ thực sự làm anh nuốt nước bọt một cái, Minh không hiểu trong chuyến đi này mình xuất hiện rất nhiều cảm xúc khó tả, nó khá là bệnh hoạn nhưng thực sự rất kích thích…

Minh giống như bị kích thích bởi những thứ đối lập nhau, là một nhà chiến lược kinh doanh, Minh chưa bao giờ thích đi theo lối mòn cũ, lối mòn của truyền thống bảo thủ, những thứ sinh ra là để cho nhau nó là điều quá đỗi bình thường của thế giới này rồi… Minh và Thảo, một đôi trai tài gái sắc, hai người đến được với nhau, làm tình với nhau là chuyện hết sức bình thường, những điều như vậy lại không có gì đặc biệt cả, tại sao những người xấu xí thấp kém lại không có cơ hội với tới những siêu phẩm đó, họ cũng có những khao khát mãnh liệt được hưởng thụ cái đẹp, được chạm tới giấc mơ xa xỉ đó… nếu như một lão già được ngủ với gái trẻ nó là một điều cực kỳ phi lý, nhưng điều ngược đời đó không hiểu sao lại làm Minh cực kỳ cảm thấy phấn khích.

Minh nhìn vào bộ mông cong của vợ mình, mặc dù đã nhìn nó nhiều nhưng lúc nào anh cũng muốn bóp nó, có thể Thảo không biết nhưng mông của cô ấy cực kỳ gợi dục, nó to tròn và cong lên như đang quyến rũ bất kể ánh mắt nào nhìn vào đó… nghĩ đến đây Minh lại tưởng tượng nếu như lão già kia được bóp mông vợ mình chắc lão phải phụt luôn không biết chừng… Một người như lão chắc quanh năm suốt tháng ở nơi này, hàng ngày thị dâm phụ nữ trong bản, đã bao giờ được nhìn thấy một người xinh đẹp tuyệt mỹ như Thảo đâu, sự xuất hiện của Thảo ở đây như một món quà của thượng đế ban cho đàn ông nơi này, họ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tiên nữ chứ không phải người thường nữa rồi…

– anh Minh… anh Minh!!! – Thảo gọi Minh và vỗ bồm bộp vào vai anh.
– Ơ! À! anh đây! Sao thế em? – Minh bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ quái đản, mặt anh đổ mồ hôi nhìn như người mất hồn.
– anh! Suy nghĩ gì mà người đờ đẫn ra, mọi người gọi anh kìa! – Thảo nhíu hai lông mày lại nhìn Minh.
– Không! anh suy nghĩ gì đâu! – Minh cười nhăn nhở nhìn Thảo. Lúc này Minh mới để ý ngôi nhà này đúng là rộng nhất, trừ giường ngủ đi cũng sắp được 10 mâm cỗ to, mỗi mâm ngồi được 10 người, lúc này mọi người cũng gần như có mặt đầy đủ, nhà Minh được ngồi mâm trên cùng, là mâm tiếp khách vip của bà Nho, có cả bà Liên và ba đứa cháu, gia đình Minh Thảo, ông Vũ và một người nữa chưa tới.
– Thằng Minh ngồi vào mâm đi con! – Ông Vũ cau mày dục.
– anh ơi! – Bỗng Thảo kéo áo Minh.
– Sao đấy em?
– Em cứ nghĩ ngồi bàn cao, ngồi bệt thế này, em sợ hở lắm… váy em hơi ngắn… – Thảo nói lí nhí vào tai Minh.
– Thôi, không sao đâu, toàn người nhà, với lại có ai đâu, mâm mình toàn phụ nữ, em để ý chút là được… – Minh cũng ghé lại nói vào tai Thảo, Minh và Thảo không hề biết trên vùng tây bắc họ ăn cỗ lúc nào cũng ngồi ở dưới chiếu, có 10 cái đệm cho 10 người, ở giữa có một mâm người Thái, có đế cao khoảng 20cm… Trên mâm bày biện rất nhiều thức ăn và rượu.

Minh và Thảo cười tươi và đi đến ngồi cạnh ông Vũ và bà Liên, đối diện là bà Nho, chỗ của bà Nho còn trống một cái đệm, chắc còn một người nữa. Đúng là bữa tiệc của gần 100 người, ngôi nhà sàn lúc này rôm rả tiếng cười nói, phải nói bên trong khá là ồn, tuy nhiên không khí của tiệc chào mừng lại rất vui, buổi chiều ai nấy đều choáng ngợp bởi cảnh đẹp nên tối nay ai cũng vui vẻ hứng khởi, dự là sẽ có một buổi tiệc say quên lối về của mấy ông con trai.

– anh Ma! Mọi người chờ mỗi anh thôi! Nhanh nhanh #$^#$%^#$% – Bà Nho vẫy tay, bà vừa nói tiếng phổ thông vừa bắn cả tiếng Thái, khiến ai nấy đề tròn mắt lên mỉm cười và chẳng hiểu gì.
– Xin lỗi! Xin lỗi mọi người… Ma đến muộn… @#!@%#$^ – Đứng cạnh bà Nho ông ta cũng vừa bắn tiếng Việt vừa tiếng Thái, ông ta là một ông già tầm 68 tuổi, nhìn khá già rồi và dường như cũng là người có chức sắc ở đây nên bà Nho mới mời đến.
– Chào bác! Chào chú ạ! Mời bác ngồi! – Mọi người trong mâm lịch sự mời ông Ma ngồi xuống. Minh nheo mắt nhìn, lúc này Minh mới nhận ra đây là ông già lúc nãy ngồi dưới cầu thang, thật là bất ngờ… Hóa ra ông già háo sắc này lại là khách của bà Nho, từ lúc vào đến giờ, mắt ông ta không rời cơ thể Thảo một khắc nào. Thảo thấy ông ta nhìn chằm chằm mình nên nàng cũng rất ngại nhưng chỉ biết cười…

Bạn đang đọc truyện

– Tôi quên kể về cái tên của anh Ma, chắc mọi người thắc mắc lắm đúng không? – Bà Nho cười nói.
– Dạ! Đúng rồi ạ hihi – Thảo nhìn ông Ma và nhìn sang bà Nho, nàng cũng hơi tò mò vì cái tên của ông Ma khá lạ. Nàng bị uống vài chén rượu nên khá hứng thú với những câu chuyện kể của bà Nho…
– Chuyện là thế này… ngày trước lúc anh Ma mới đẻ ra, ở trong làng có một vụ cháy lớn, lúc đó già làng nhìn thấy rất nhiều bóng trắng bay từ dưới đồng ruộng lên trời, anh lúc đó Ma khóc không ngừng, ông bà đã phải mời thầy cúng đến nhà, vừa cúng vừa chữa cháy, chuyện chưa dừng ở đó, phía sau nhà anh Ma có rất nhiều khỉ nhảy qua những ngọn cây tre, chúng kêu những tiếng thất thanh rất khó nghe, trai tráng và già làng trong bản cầm gậy gộc đuổi chúng đi, lúc đó tất cả mọi người đều nhìn thấy một con khỉ rất lớn, nó còn mặc cả quần áo của người, lúc đó già làng mới nhận ra, đó không phải là khỉ…
– Là con gì đấy bác, eo sợ thế… – Thảo mở to mắt nghe chuyện, nàng rất thích thú với những câu chuyện thần bí ma quỷ, mặc dù là chúa sợ ma. Minh và ông Vũ vờ như không nghe nhưng cũng đang lắng nghe lời kể của bà Nho.
– Đó là… một con ma cà rồng… – Bà Nho dơ một ngón tay lên, giọng trầm xuống nhìn Thảo.
– Eo ơi!!! Cháu nổi hết cả da gà rồi! – Thảo rùng mình rụt người lại dựa vào Minh sợ hãi, Minh liếc xuống thấy váy của Thảo lại bị xô đẩy lên trên, Minh định nhắc nhưng nghĩ thế nào lại thôi, anh liếc qua ông Ma, y như rằng ông ta lại liếc vào háng Thảo.
– Ma cà rồng? Tôi tưởng nó chỉ có trong trí tưởng tượng? – Ông Vũ thắc mắc.
– Ma cà rồng là có thật, thực chất chúng là con người, nhưng chúng có đặc điểm khác người đó chính là sức mạnh, đôi mắt và sắc đẹp.
– Đôi mắt? – Ông Vũ nói.
– Đúng! Ban ngày chúng sinh hoạt như con người bình thường, nhưng về đêm nếu chiếu đèn vào mắt chúng chuyển màu đỏ, chúng đi săn ếch nhái, thích mùi máu tanh, và đặc biết chúng rất khỏe, có thể nhảy từ cây tre này sang cây tre khác một cách dễ dàng… Một điều nữa, nếu là con gái, ma cà rồng nữ thường rất xinh đẹp, càng về đêm hoặc trăng càng tròn thì nhìn những con ma cà rồng nữ càng xinh, tuy nhiên chúng chỉ ngồi trước nhà cầm một cái gương nhỏ rồi chải tóc hát vu vơ… Nhưng nếu ai đến không đúng lúc có thể sẽ bị chúng dụ dỗ và hút máu đến chết. – Bà Nho giải thích làm ông Vũ cũng rén phần nào. Không tin cũng phải tin vì theo cơ sở khoa học có nhiều trường hợp con người thích máu tanh và hành xử như zombie về ban đêm, điều này càng củng cố thêm truyện bà Nho kể là có thật.
– Quay lại câu chuyện cũ, tại sao bác Ma đây lại tên là Ma, Sau khi già làng và trai tráng trong làng nhìn thấy con ma cà rồng bay nhảy theo lũ khỉ trên cây, bác Ma khóc một tiếng thất thanh bỗng cả cánh rừng im lặng đến đáng sợ, từ đó trở đi già làng đặt tên cho bác như vậy, vì coi đó là một sự hữu duyên, một cái phận của bác. Và lớn lên và cho đến tận bây giờ bác Ma đã là thầy cúng chuyên xua đuổi tà ma của bản… – Bà Nho vừa kể vừa nhìn ông Ma.
– Ơ! Bác Nho ơi! Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, mọi người có nhìn thấy ma cà rồng lần nữa không ạ? – Thảo tò mò hỏi.
– Chưa cháu ạ, cũng nhờ bác Ma làm phép trấn yểm, có lẽ bọn chúng đã bỏ sâu vào trong rừng rồi…
– Thôi nào! Bà kể vậy các cháu nó sợ thì sao? Hô hô hô – Ông Ma cười lớn nói, có vẻ như ông rất hãnh diện khi được bà Nho kể về mình như vậy nhưng đang cố tỏ ra khiêm tốn.
– Đáng sợ thật, không ngờ thời buổi này vẫn còn ma cà rồng… – Minh lẩm bẩm, vốn không bao giờ tin vào những câu chuyện không có bằng chứng xác thực, nhưng nghe xong cũng khiến Minh nổi da gà.
– Ma nữ rất đẹp? Tôi lại nghĩ ma nữ phải trông đáng sợ lắm khà khà!! – Ông Vũ cười nhìn bà Nho.
– Hô hô hô! Đẹp đến mấy cũng không đẹp bằng cô gái này đâu – Ông Ma cười nói và nhìn Thảo.
– Dạ… – Thảo ôm má cười ngại. Minh để ý ông già này liếc nhìn Thảo từ nãy, ông ta còn không ngại khi nhìn xuống đùi vợ mình, Minh hơi cáu vì cảm giác ông ta không coi Minh ra gì, chồng ngồi lù lù một đống bên cạnh mà ông ta vẫn không có chút ý tứ nào. Minh đứng dậy giả vờ đi lấy nước uống, nhưng anh vòng ra sau lưng ông Ma ngồi xuống giả vờ uống nước để nhìn từ góc này xem vợ mình có lộ không, y như rằng, nếu hơi rướn người lên, chiếc váy của Thảo bị kéo lên đùi khá nhiều, để lộ cả quần lót màu trắng, chắc chắn là ông Ma thấy rồi… lão già dâm đãng này còn biết ngồi dưới cầu thang để nhìn váy người khác… Minh đi về chỗ ngồi, anh định ra hiệu cho Thảo kéo váy xuống hoặc lấy cái gì đó che đi nhưng nghĩ thế nào Minh lại không nói, anh thấy chuyện này khá là thú vị đây, anh thử để im “chiêu đãi” ông Ma một chút xem phản ứng của ông ta thế nào…
– Thôi! Chúng ta lại nâng chén vì câu chuyện của bác Ma… – Tất cả mọi người bắt đầu bị cuốn vào vòng xoáy của bữa tiệc chào mừng, đội văn nghệ bắt đầu đi chúc rượu từng mâm, khiến cho nhiều người bắt đầu say và đứng lên múa hát tưng bừng.

Bên mâm Thảo cũng vậy, mặc dù Thảo và Minh đã từ chối nhiều nhưng không biết hai vợ chồng đã uống bao nhiêu chén, lúc này Thảo đang ngồi cạnh bà Nho và ông Ma, nàng rất hứng thú với câu chuyện ma cà rồng, nàng đang hỏi bà Nho về những lần dân làng bắt gặp chúng. Lúc này Minh ngồi đối diện Thảo, anh thỉnh thoảng để ý thấy mắt ông Ma liếc sang ngực áo Thảo, vì Thảo mặc áo sơ mi và có bộ ngực khá to nên chiếc áo giãn ra giống như sắp bục cả cúc đến nơi, để lộ một lỗ nhìn vào bên trong, chắc chắn ở góc nhìn của ông Ma, ông đã thấy áo lót và một chút ngực của Thảo. Minh vẫn không nói gì, thậm chí thỉnh thoảng ông ta còn mời Thảo một chén rượu để lợi dụng sờ tay nàng, nhìn bàn tay thô kệch nhăn nheo đen nhẻm của lão ta đang sờ tay Thảo mà Minh cảm thấy có chút ghen tức nhưng chẳng hiểu sao lại khá kích thích… Hôm nay có lẽ là ngày rất vui đối với Thảo nên ông ta mời chén nào Thảo uống chén đó không từ chối.

– Con bé này! Bác chúc mày bao nhiêu chén rồi, chưa thấy mày chúc lại bác! Hô hô hô! – Ông Ma cười nói với Thảo.
– Thảo mời bác Ma một chén đi, trên tây bắc bọn bác có tục lệ mời rượu qua lại đó, mình còn trẻ mình phải đi mời người lớn tuổi trước, sau đó họ quý mình họ sẽ mời lại mình một chén… – Bà Nho cười và giải thích tục lệ cho Thảo.
– Dạ… cháu sơ ý quá, cháu xin lỗi ạ, cháu mời bác ạ… – Thảo quay người sang ông Ma tươi cười, lễ phép cầm chén rượu.
– Hô hô hô phải uống chén đầy vào cháu, chả mấy khi được lên tây bắc chơi $%^%&$ – Ông Ma cười tít cả mắt, ông sướng quá bắn cả tiếng Thái khiến Thảo cười mỉm vì chẳng hiểu gì.
– Dạ… nhưng cháu say lắm rồi ạ… cháu xin bác cháu uống một nửa được không ạ?
– Thôi được! Nhưng chồng cháu phải uống nốt nửa còn lại hô hô hô… – Ông Ma cười chỉ tay vào Minh. Vừa nói dứt lời Thảo uống hết một nửa và đưa phần còn lại cho Minh.
– Cháu xin phép ạ… – Minh cũng khá say rồi, anh cầm nửa chén rượu của Thảo uống ực cái tí nữa thì chớ ra ngoài.
– Khà! Khà khà!!! Thôi anh tha cho các cháu, mấy đứa con của em tửu lượng kém lắm… – Ông Vũ ngồi đó cười vỗ bồm bộp vào lưng Minh nói.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →