Phần 43
– THẢO ƠI!!! Tinh tinh tinh tinh… – Bên ngoài Minh vừa gọi cửa vừa gọi điện cho Thảo làm tim nàng đập thình thịch, luống cuống lo sợ.
– Hu hu bố ơi!!! Con phải làm sao đây!!! – Thảo khóc nhìn ông Vũ…
– Bố… bố cũng không biết… sao nó lại về giờ này… – Mặt ông Vũ tái mét, ông run run vội vàng mặc lại quần áo, sợ quá ông còn xỏ hai chân vào một ống chút nữa thì ngã.
– Con bảo với bố rồi mà huhu… anh ấy chỉ đi ra ngoài thôi… tại bố không nghe con… – Thảo khóc nói, Thảo ấm ức, tức cả chính bản thân mình, mặc dù biết vậy nhưng không cưỡng lại được.
– Bố xin lỗi… con đừng khóc nữa, càng khóc thằng Minh càng nghi ngờ đó.
– THẢO ƠI!!! – Minh đứng ngoài gọi to, anh bắt đầu lo lắng, sợ vợ mình bị làm sao.
– Hu hu!! – Thảo bất lực đứng dậm chân khóc. Mọi việc đã gấp gáp quá rồi, bình thường nàng rất thông minh nhưng nàng chưa lâm vào tình cảnh này bao giờ khiến nàng rất lo sợ, lại vừa lên đỉnh gần 3 lần nên đầu óc khó mà suy nghĩ thấu đáo được…
– Hay bố giả vờ ốm con nhé! – Ông Vũ khom khom cái lưng tay chống ra đằng sau, có lẽ cơn đau lưng ông tái phát thật.
– Không được! Nếu bố làm thế anh Minh sẽ nghi ngờ, sao bố ốm lại ở đây mà không ở nhà ý huhu…
– Hay bố giả vờ say rượu! Trời ơi!! – Ông Vũ bắt đầu cũng sợ cuống cuồng lên.
– Càng không được, bố say rượu bố phải về nhà chứ… đến đây làm gì! – Thảo mếu máo.
– Bố nói bố đi ngang qua rồi vào nằm nghỉ nhờ… do… do bố say quá… được mà con… – Ông Vũ cũng rất sợ hãi đưa ra những lý do chưa thực sự thuyết phục.
– A! Con nghĩ ra rồi, bây giờ con với bố phải thống nhất chuyện này… – Thảo nói vào tai ông Vũ và chạy ra ngoài mở cửa.
– Em đây! Em đây!!! – Thảo mở chốt khóa, gương mặt vẫn đỏ ửng sau cơn hoan ái với bố chồng, nàng cười mỉm nhìn Minh, nàng đang tỏ ra hết sức bình tĩnh.
– Em đang làm gì đó, sao mãi mới ra mở cửa, làm anh lo quá… – Minh ôm má vợ mình và nhìn, thấy trong khóe mắt của Thảo một chút nước mắt, gương mặt thì ửng hồng làm anh có phần nghi ngờ lớn.
– Bố đang ở trong… – Thảo nhẹ nhàng gạt tay Minh ra và kéo anh vào trong.
– Ơ! Sao bố lại ở đây? – Minh hơi cau mày nói và đi theo Thảo, thực sự anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây.
– Minh à con! – Ông Vũ bước từ căn phòng ra, giọng trầm, ánh mắt đượm buồn, tay cầm một túi bóng đen.
– Bố! Có chuyện gì vậy, nhìn bố xanh sao quá… – Minh nhìn ông Vũ và nói, ngoài gương mặt thực sự tái nhợt thì nhìn ông có vẻ như đang toát mồ hôi hột vì sợ.
– Vậy à, không có chuyện gì đâu, bố sang mượn con ít thịt khô tây bắc để đi biếu đồng nghiệp, nhiều người đòi quà quá khà khà… – Ông Vũ cười gượng, đôi môi tái lại vì sợ, và cũng vì ông dùng khá nhiều sức để làm tình với Thảo nên người ông lúc này ướt đẫm mồ hôi, bộ quần áo có thể che được cho ông nhưng vẫn còn vài giọt lấm tấm trên gương mặt béo ú già nua này.
– Vâng! Bố cứ lấy đi, nhà con còn nhiều lắm…
Tim Minh đập thình thịch vì chính anh cũng không muốn mình và mọi người rơi vào tình huống khó xử này, một bên là vợ anh không muốn nổi điên lên vì cô ấy ra mở cửa muộn, và cũng không muốn nghi ngờ cô ấy nhưng chắc có điều gì đó xảy ra rồi, một bên là bố mình, anh cũng không thể tỏ thái độ trước mặt ông được. Nhưng cảm giác này khó chịu quá, Minh liếc mắt nhìn ông Vũ và quay mặt nhìn quanh phòng một lượt, rồi ngó vào căn phòng đằng sau ông Vũ. Thấy chồng mình có vẻ đang để ý, Thảo lo lắng kéo Minh lại nói thầm.
– Chuyện bố với cô Liên, bị mẹ phát hiện rồi… – Thảo nhíu mày nói, cảm xúc thật hỗn loạn khi phải nói dối kiểu này, nàng là người chẳng bao giờ nói dối nên ánh mắt của nàng có phần gượng gạo.
– Cái gì? – Minh nhìn Thảo rồi quay sang nhìn ông Vũ. Ông Vũ nhìn Minh thở dài lắc đầu, ông tỏ ra cực kỳ bế tắc và đau khổ để lấp liếm đi mọi thứ vừa làm với con dâu, ông tạo một vỏ bọc cho mình bằng cách tỏ ra nghi ngờ con trai mình là người tiết lộ một cách khéo léo.
– Sao bố nhìn con vậy, con không nói gì cả… – Minh giải thích, anh nhìn ánh mắt của bố và vợ giống như mình là người hớt lẻo cho mẹ vậy.
– Thôi… bố về… ai nói cũng không còn quan trọng nữa rồi, chuyện này đừng làm to ra nhé, cũng đừng nói gì với mẹ con, để bố tự giải quyết. – Ông Vũ dáng vẻ khổ sở nhìn Thảo, nhìn Minh lắc đầu và từ từ đi ra cửa.
– Con không nói gì cả! Chuyện của bố con chẳng quan tâm… nhưng bố nên xem lại việc mình đã làm… bố về xin lỗi mẹ đi nếu không mẹ sẽ rất buồn đó… con bận nhiều việc không đứng ra giải quyết cho bố nữa đâu! – Minh cau mày nói, anh quá hiểu tính bố mình, trước đây Minh đã phải giúp ông làm lành với mẹ về vấn đề ngoại tình này khá nhiều lần, nên lần này anh dứt khoát không tham gia, anh không ngờ ông già mình lại đổ đốn đến vậy, ông còn muốn giải quyết thế nào? Sai lè lè ra rồi…
– Thôi anh! Em thấy bố cứ mệt mệt, chắc bố cũng hối hận rồi… anh đừng mắng bố nữa… – Thảo kéo tay Minh nói.
– Chả nhẽ em lại cổ xúy cho việc bố đi ngoại tình sao! – Minh nói mặc kệ cho ông Vũ vừa đi ra khỏi cửa, chắc chắn ông cũng đã nghe thấy… nhưng đối với ông bị thằng con mắng như vậy là quá nhẹ rồi… vừa bước ra khỏi cửa ông Vũ đi rất nhanh ra thang máy để chuồn xuống dưới, tim ông đập thình thịch, thở phào nhẹ nhõm, ông đập thùm thụp vào ngực mình thở dài, mắt mở to thoải mái. Thà bị mang tiếng gian díu với bà Liên còn hơn, vì ông biết con trai ông, vợ ông đều quá hiểu tính ông rồi, họ đã tha thứ cho ông rất nhiều lần vì tội gái gú bên ngoài.
Thảo bị Minh nói vậy liền im lặng, nàng không dám nói thêm lời nào nữa, hai tay vẫn bám vào tay chồng, nàng đang cảm thấy có lỗi với Minh, cảm giác ân hận vô cùng… Và nàng cũng thấy Minh như đang ghen vậy, có khi nào anh ấy nhận ra điều gì và dồn sự tức giận vào những câu nói vừa rồi…
– Sao lúc nãy em lại chốt xích cửa? – Minh đi ra sofa ngồi xuống bất ngờ hỏi.
– Em…
– Lúc đó em làm gì vậy? Không nghe thấy anh gọi sao? – Minh nhìn Thảo, thấy Thảo đứng giữa nhà, mặt cúi xuống hai tay bấm bấm vào nhau.
– Em không nhớ là mình đã chốt cửa, chắc do thói quen… với lại, chẳng phải anh bảo em nếu ở nhà một mình nên chốt xích trong sao… – Thảo không dám nhìn vào mắt Minh, vì nàng biết mặt mình lúc này đang nóng rực lên vì sợ.
– Em có dấu anh chuyện gì không? Bố kể chuyện gì cho em đúng không? – Minh vắt chân ngồi nhìn tivi, mặt lạnh như tiền.
– Không… lúc đó em đang chia đồ cho bố, em định dấu anh, vì bố bảo giấu anh chuyện này… túi thịt… là bố mang cho gia đình cô Liên… – Thảo nói lí nhí đủ để Minh nghe thấy, trong đúng một giây phút ngắn ngủi bị chồng tra hỏi, Thảo đã nghĩ ra một lý do hết sức hợp lý, nàng lại phải lôi cô Liên ra làm lá chắn.
– Haizzz… Lại là chuyện đó… vì vậy mà em chốt cửa sợ anh biết? – Minh ngửa đầu ra ghế thở dài, có lẽ anh đã quá nghi ngờ vợ rồi… đúng là việc chốt xích là do Minh bảo với vợ mỗi khi ở nhà một mình nên chốt lại vì ở Hà Nội này nhiều kẻ biến thái, chỉ nên tương tác qua một khe cửa có xích hoặc qua lỗ kính tròn… đó là những lo lắng không thừa ở đất Hà Nội này, để bảo vệ cô vợ xinh đẹp hiền lành của mình, Minh luôn phải nhắc nhở nàng mọi thứ…
Minh đứng dậy, anh định đi vào phòng tắm thì đi ngang qua cửa phòng mà trước để ông Vũ ở, anh ngó vào trong thấy cũng bình thường, nhưng anh lại ngửi thấy một mùi quen thuộc… là mùi tinh trùng… Lông mày Minh cau lại.
– Tại sao lại có mùi tinh trùng ở đây? – Minh nghĩ và nhìn xung quanh phòng, anh định bước vào nhưng nghĩ đến vợ, anh quay mặt lại nhìn thấy Thảo đang đứng giữa nhà mặt có vẻ buồn lắm. Nếu như lúc này anh bước vào đây sẽ làm vợ anh nghĩ rằng anh đang nghi ngờ cô ấy điều gì đó, Minh chẹp miệng một cái đi thẳng vào phòng vệ sinh, anh bỏ qua mọi nghi ngờ, nếu như tỏ ra ghen tuông và kiểm tra vợ lúc này chẳng phải vợ chồng đang mất đi niềm tin với nhau, có lẽ mùi này giống mùi ẩm mốc hơn là mùi tinh trùng. Minh tin rằng nếu có chuyện gì xảy ra thật thì Thảo sẽ kể cho anh thôi… Với lại… ghen với bố đẻ mình sao… nực cười… Vợ anh sẽ nghĩ anh là người thế nào… gu của cô ấy chắc cũng không phải là một người như bố anh đâu. Bỗng Minh cắn chặt răng vì vừa nghĩ đến hàng của bố mình, không ngoại trừ khả năng đó… nhưng… hmm… Minh cảm thấy khó chịu vì mọi nghi vấn cứ như một nút thắt khó cởi. Mặc dù anh đã rất cố gắng suy nghĩ tích cực. Nhưng tại sao lại chốt cửa? Rồi mãi mới ra mở cửa… gương mặt cô ấy lại ửng đỏ, nước mắt đọng trên khóe mắt… cô ấy… có dấu mình điều gì không… thật là khó chịu… nhưng biết làm gì đây… haizz…
Một lúc sau Minh đi ra thì thấy Thảo cũng đang đi tới nhà bếp, anh chặn vợ lại, nhìn thẳng vào mắt Thảo và đưa tay xuống sờ bướm nàng, hai người nhìn vào mắt nhau, sau đó Minh từ từ đưa tay vào bên trong quần… Nhưng bị Thảo giữ lại.
– Em bị rồi… – Thảo đỏ mặt nói, bàn tay nàng run run nắm lấy tay Minh, bàn tay gân guốc trắng trẻo của Minh từ từ nới lỏng và rụt lại.
– Vậy à, bảo sao anh thấy em mệt mệt… – Minh nói và hôn vào trán Thảo. Thảo mím môi nhắm mắt, nàng thực sự thấy sợ và ân hận.
– Vâng… để em đi nấu cơm… anh ra ghế ngồi đi… – Thảo cười mỉm nhìn Minh, cũng may cho Thảo khi Minh cũng là một người dễ tính không hay ghen tuông, nếu không lúc nãy anh cố tình đút tay vào bên trong chắc chắn sẽ thấy rất nhiều nước nhờn của Thảo, thậm chí là cả dịch trắng đục của nàng khi nàng lên đỉnh tận gần ba lần, nó đang chảy xuống dưới đùi nàng, nếu bị phát hiện thì chắc chắn không giải thích được nữa rồi.
Minh đi ra sofa ngồi, tự dưng anh cảm thấy vẫn khá khó chịu, cảm giác như hai vợ chồng đang giấu nhau điều gì đó, Minh bấm chặt hai bàn tay lại với nhau và chép miệng cho qua, nếu như có chuyện gì thì thời gian sẽ cho anh câu trả lời thôi… Càng ngồi Minh càng nhớ đến đôi mắt ngấn lệ và gương mặt xinh xắn đỏ ửng của vợ mình lúc ở cửa… chả nhẽ… Minh ngồi lắc đầu muốn gạt đi suy nghĩ đó, nhưng rồi lại nghĩ đến căn phòng toàn mùi ẩm mốc… hay là tình trùng… Những biểu cảm và thái độ của vợ và bố anh rất lạ… hmm…
Ngồi nghĩ linh tinh Minh quay ra nhìn bộ mông tròn to của vợ tự nhiên anh thấy có chút hưng phấn lạ thường. Bởi vì khi nghĩ đến những cảnh dâm dục nhất xảy ra, nếu thực sự điều Minh nghĩ trong đầu là sự thật thì chẳng phải ông già mình đã được bóp bộ mông đó rồi sao, đã được thấy cơ thể vợ mình… mà còn chưa biết cái thứ khủng khiếp ấy đã cắm vào chưa? Nếu cắm vào chắc vợ mình phải sướng lắm nhỉ… Tự dưng Minh lại nghĩ đến lúc ở bản làng cổ khi anh đút vào bên trong cảm thấy âm đạo vợ mình có chút khác biệt… tim minh nhảy loạn nhịp, hơi thở nặng hơn, chắc chắn do căn bệnh của anh. Chim Minh cửng cứng đơ trong quần, anh vội vàng lấy cái gối che lại.
Vừa rồi anh đi khám bác sĩ tâm lý, anh cũng đã ngợ ra rất nhiều điều về căn bệnh cuckold của mình, nếu cảm giác vừa rồi thực sự là hưng phấn thì chả nhẽ anh lại có hứng với việc bố mình và vợ mình sao… anh đã nghĩ đến việc đó… nhưng tại sao họ lại lén lút sau lưng anh? Điều đó khiến anh cực kỳ khó chịu nhưng lại rất hưng phấn… tại sao lại như vậy… không thể… chắc mình hiểu lầm thôi… chắc chắn là không rồi… Minh nghĩ mãi cũng không đi đến được kết luận nào, không có một bằng chứng xác thực nào có giá trị cả, tất cả chỉ là suy đoán. Vì vậy Minh tạm gác việc này lại, vì ghen tuông nghi ngờ chỉ làm mọi chuyện xấu đi, tất cả sự tin tưởng bây giờ nằm hết ở tình yêu của anh dành cho người vợ xinh đẹp đáng yêu của mình.
Thảo đang đứng nấu cơm thì chợt nhớ đến cái giẻ thấm tinh trùng của bố chồng, nàng quay ra thấy Minh ngồi im bất động trên ghế, tay thì ôm gối… nàng lén lút vào lấy cái giẻ rồi cho vào túi rác buộc chặt, sau đó nàng lại đi ra thấy Minh chẳng nói năng gì, vẫn chằm chằm xem ti vi… Tự dưng thấy thương chồng, không biết anh ấy có suy nghĩ gì không, có quá nhiều sự nghi ngờ mà tại sao anh ấy lại im lặng vậy, thà anh ấy chất vấn mình còn hơn ngồi như thế, nàng cũng quên hỏi lúc nãy anh ấy đi đâu… tự dưng thấy mình chẳng quan tâm gì đến chồng hết… Thảo thở dài… Nàng cảm thấy phiền phức khi phải che dấu mối quan hệ này, đã vậy còn suốt ngày phải nghĩ cách để cùng bố chồng nói dối anh Minh, nàng thực sự cảm thấy thương chồng và hối hận vì những điều này… Nếu có cơ hội chắc chắn nàng sẽ bù đắp thiệt thòi này cho Minh, bất kể đó là chuyện gì… kể cả có phải chết… tự dưng hai dòng nước mắt rơi xuống, nếu như chuyện con cái suôn sẻ thì cuộc sống của nàng đâu có thay đổi nhiều đến thế này… Đâu phải lén lút… đâu phải trở thành người thế này… thực sự quá đau lòng mà…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →