Phần 46
Đêm bệnh viện…
Thảo bước ra khỏi phòng vệ sinh thấy dương vật bác Phú vẫn không chịu bé xuống, nàng đứng khoanh tay nhíu mày cười nụ cười bất lực với bác Phú. Ông Phú biết mình do sướng quá nên xuất hơi nhanh, cơn hưng phấn vẫn còn nhiều nên con cu ông không thể xuống được, ông cũng chỉ biết cười ngại nhìn Thảo.
– Bác… Sao bác lại cười, bác có biết cháu mỏi tay lắm không? – Thảo ngồi xuống giường của mình dậm chân một cái nhìn rất đáng yêu.
– Bác… xin lỗi… bình thường nó sẽ bé xuống… có lẽ do bác… ra nhanh quá… bác xin lỗi… cháu ngủ đi, cứ kệ bác khà khà!! – Ông Phú cười ngại, ông không thể mặt dày tiếp tục nhờ Thảo giúp, như thế này đã là quá ngoài sức tưởng tượng của ông rồi… Ai ngờ con bé lại dùng tay giúp mình thủ dâm cơ chứ, một kẻ như mình thật không xứng, trước đây nghĩ đến việc tiếp xúc gần một cô gái xinh đẹp như con bé còn không dám, nay lại thành ra như thế này… con bé quả thật rất tốt bụng, nhưng việc này có hơi quá không, hay còn lý do nào khác…
– Hmm… – Thảo lại thở dài nhìn cái của nợ của bác Phú đang cong cứng lên như hình lưỡi liềm, ánh mắt nàng trùng xuống, nàng tiếp tục thở dài thêm lần nữa và đứng dậy. Trong ánh sáng của tivi nhìn dáng Thảo đẹp đến hút hồn, ba vòng chuẩn hơn người mẫu, vòng nào ra vòng đấy, mập mờ đôi chân dài trắng muốt, bộ ngực to tròn nẩy lên theo chuyện động của cơ thể, khuôn mặt trái xoan, đôi môi đỏ tươi, làn da trắng cùng với hai má ửng hồng như say rượu, đôi mắt to hơi khép lại giống đang buồn ngủ nhưng nhìn rất quyến rũ, cùng với đức tính hiền lành dễ bảo, Thảo như một nữ thần có thật đứng trước mặt ông Phú bảo vệ.
– Cháu cứ đi ngủ đi, muộn rồi… cứ kệ bác khà khà… – Ông Phú nhìn Thảo cười nói, giọng ông hơi run, ông nhìn Thảo chằm chằm… lời nói của ông thật mâu thuẫn khi ông vẫn dán mắt vào bộ ngực to không áo lót của Thảo, lần này ông nhìn khá rõ đầu ti của con bé lồi lên… tròn quá… đẹp quá… và ngực cũng rất to nữa… Ông Phú lẩm nhẩm trong đầu…
– Cháu mà kệ bác, bác sẽ ngủ được sao, rồi ảnh hưởng đến sức khỏe, bác sĩ lại trách cháu thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm… – Thảo đứng chống tay. Thực ra những điều nàng làm cho bác Phú đều xuất phát từ lòng thương hại, nàng biết bác ấy sẽ không dám đòi hỏi, nhưng với tình trạng hiện giờ nếu nàng không chủ động giúp thì chắc chắn bác ấy sẽ phải chịu sự giày vò này, sự khó chịu khi không được thỏa mãn, điều này nàng hiểu rất rõ nó như thế nào. Thảo là một cô gái hiền lành biết thông cảm và chia sẻ, việc này âu cũng do tính cách của nàng tạo nên hoàn cảnh éo le hiện tại.
Khi một cô gái không cảm nhận được sự quan tâm từ người chồng, tự khác họ sẽ sinh ra một tâm lý thoải mái, phóng túng hơn trong những mối quan hệ khi không bị chồng kiểm soát. Gia đình Thảo còn nghiêm trọng hơn khi Minh luôn thờ ơ với nàng về chuyện giường chiếu, cho dù Thảo là cô gái thủy chung son sắc thì cũng đâu thể chịu sự giày vò này quá lâu, con người chứ đâu phải cục đá… Nếu như những gia đình khác đổ vỡ vì lý do tình dục không đáp ứng được cho người vợ và vợ anh ta đi tìm những mối quan hệ khác bên ngoài, một chàng trai khác, hay một ông đại gia nào đó… Tất cả những con người ấy đều không phải những mối quan hệ an toàn, vì nó dễ bị phát hiện. Tuy nhiên Thảo là một người thông minh, nàng không có tình cảm với bất kể một người đàn ông nào ngoài Minh, thậm chí nàng còn không có một người bạn nào là nam, đơn giản vì nàng không hứng thú… nhưng chuyện tình dục lại khác… ở mối quan hệ với bố chồng, mặc dù nàng đã rất cố để không phát sinh quan hệ, tuy nhiên cơ thể nàng lại hành động ngược lại với lý trí, một phần lớn khi nàng đồng ý làm chuyện đó, chính là sự an toàn đến từ ông Vũ, nàng chắc chắn rằng bố chồng nàng sẽ không để lộ chuyện này ra… Và một phần rất lớn để quyết tâm là vì thụ tinh để có một đứa con, cũng một phần do cơ thể nàng phản ứng lại rất mạnh và nó muốn được thỏa mãn sau từng ấy thời gian bị bởi rơi…
Thảo đứng nhìn bác Phú bảo vệ và thở dài, nhìn vẻ mặt khắc khổ của bác và nhìn xuống cái dương vật to dài và cong tớn của bác ở trước mặt mình, việc nàng thủ dâm cho bác là một ngoại lệ vì bác Phú cũng là mối quan hệ rất an toàn đối với Thảo.
– Nhưng… bác… vậy bác xin đội ơn cháu, xin cháu hãy giúp bác… – Mặt ông Phú cười ngại, các nếp nhăn nhúm lại với nhau, gương mặt đen nhẻm xấu xí của ông đang cầu xin Thảo một cách ngại ngùng.
– Một lần nữa thôi đấy nhé, bác mà vẫn to lên thì cháu mặc kệ bác đó… – Thảo đỏ ửng mặt, nàng từ từ ngồi xuống giường nhìn dương vật bác Phú và nhìn gương mặt già nua của bác ấy mà không nghĩ cái thứ này nó lại to và dài đến vậy, thật khó tin mà, cứ như lắp của một thanh niên trẻ khỏe vào vậy… nhìn như vậy mà mấy chục năm rồi bác ấy chưa được làm chuyện đó sao? Thật đáng thương…
– Bác Phú… – Thảo lưỡng lự và gọi bác Phú.
– Hở? Bác đây? Sao vậy cháu… bác xin lỗi, tại bác làm cháu khó xử… – Ông Phú nhìn phản ứng của Thảo ông cũng ngại lắm, ông không cần biết Thảo sẽ nói gì, cứ xin lỗi trước cho chắc, ông Phú sợ nhất là Thảo sẽ giận mình.
– Không… ý cháu là… chuyện này bác phải giữ bí mật nha… – Thảo vừa nói vừa dơ dơ cái tay lên làm động tác sóc lọ nhìn rất ngây ngô đáng yêu.
– Ô! Hô hô hô… cháu thật là… tất nhiên là giữ bí mật rồi, cháu là cành vàng lá ngọc con nhà gia giáo, là cục vàng cục bạc của cháu Minh, đương nhiên… Ôi dào… cháu đừng lo, dù cho bác có chết… bác cũng không nói chuyện này ra… – Ông Phú vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Thảo.
– Vâng… cháu cũng vậy, ngoắc tay… À! Cháu quên hihi… – Thảo ôm miệng cười tít mắt vì thấy hai cánh tay bác Phú bị bó bột cứng đơ làm sao có thể ngoắc tay với nàng được.
– Khà khà!! Cứ tưởng chuyện gì khà khà!! – Ông Phú cười sảng khoái. Thảo mím môi cười, nàng há miệng ra lấy một hơi và đưa tay cầm vào dương vật bác Phú. Giống như bố chồng nàng, Thảo biết lần thứ hai này sẽ ra lâu hơn nên nàng đang xác định sẽ phải mỏi tay một chút, đã không giúp thì thôi, giúp phải giúp đến cùng.
– Tinh tinh tinh tinh!!! – Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên làm cả hai người giật mình. Hai bác cháu mở to mắt nhìn nhau. Sau đó Thảo vội vàng quay lại giường mình lấy điện thoại, hóa ra là Minh gọi.
– Alo… vâng, em đây… – Thảo cầm máy nghe điện, nàng nhìn sang bác Phú thấy mặt bác đang hoang mang tột độ.
– Mở video ấy ạ… vâng… – Thảo hơi lưỡng lự, nàng nói xong trèo lên giường nằm và quay camera ngược với chiều của bác Phú.
– Em ngủ chưa? Em đang làm gì đó? – Tiếng của Minh vọng ra làm ông Phú sợ hãi, ông lấy chân khều khều cái chăn muốn che lại dương vật mình.
– Em chuẩn bị ngủ… anh ngủ chưa? – Thấy tiếng to sợ bác Phú nghe thấy, Thảo giữ ý lấy tai nghe trong túi và cắm vào nghe.
– Anh sắp, nhớ em quá… sao mặt em đỏ thế… – Minh hỏi khiến Thảo hơi giật mình, nàng đưa bàn tay thon của mình lên ôm má.
– Em… em vừa chăm sóc da… – Tim Thảo đập thình thịch, nàng rất ngại khi suốt ngày phải nói dối chồng kiểu này. Ông Phú nằm bên kia nhìn Thảo nói chuyện mà cũng run, thậm chí ông còn nhìn thấy Thảo vừa lia điện thoại một vòng, phải chăng chồng con bé đang kiểm tra. 15 phút trôi qua rồi, thấy Thảo vẫn đang nói chuyện, phần lớn là trả lời câu hỏi thì đúng hơn, chim ông Phú cũng teo đi từ lúc nào không hay, ông dần dần lịm chìm vào giấc ngủ.
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện
Mặc dù cũng đoán được vợ sẽ phải cầm vào chim bác Phú, nhưng Minh vẫn hơi bàng hoàng khi nghe vợ nói vậy, nhưng sau đó là cơn hưng phấn dồn lên làm Minh hơi nóng mặt, anh nuốt nước bọt, môi khô lại, trong một vài giây anh đã tưởng tượng cảnh vợ mình cầm chim cho bác Phú để giúp bác đi đái, bàn tay đẹp tuyệt trần của vợ mình, hôm qua đã sờ vào chim một ông già… đây là sự thật sao… nhưng sao cảm giác tuyệt vậy… vậy là ngoài chim mình, vợ mình đã thấy chim bác Phú rồi, không biết cảm giác của cô ấy thế nào nhỉ…
– Anh MINH!!! – Thảo gọi to và đập vào vai chồng.
– HÁ? Đau thế… sao em đánh anh? – Minh ôm vai nhăn mặt.
– Sao anh ngơ ra thế? – Thảo nheo lông mày nói.
– Anh… anh thấy bác Phú thật đáng thương… nhưng cho anh hỏi thêm một câu… he he… – Minh nhe răng ra cười, anh rất tò mò về một việc.
– Sao em cảm thấy anh rất hứng thú về việc này nhỉ? Anh hỏi đi! – Thảo nhìn chồng, chắc lại hỏi mấy câu linh tinh.
– He he… em nhìn thấy chim bác ấy chưa… to không? – Minh hỏi và hất cằm một cái khiến Thảo lè lưỡi ra vì độ kinh dị của chồng mình.
– Eo! – Thảo chỉ eo một cái, nàng cảm thấy chồng mình càng ngày càng quái dị, nhưng rồi chợt nhớ ra chuyện cái Linh nói về căn bệnh cuckold. Phải chăng anh ấy tò mò vì căn bệnh này? Anh ấy lại hứng thú với kích thước của người khác sao, lạ thật…
– Anh chỉ tò mò thôi, vì anh chưa thấy chim người già bao giờ, chắc bằng này hả? – Minh cười khểnh và dơ ngón út lên.
– Hmm… sao anh cứ khinh thường người ta vậy, của bác ấy xuất chúng hơn anh nhiều! – Thảo nói xong đứng dậy nhìn Minh cười tủm tỉm, thực ra nàng đang muốn trêu Minh một chút nhưng chẳng thể nhịn nổi cười khi nhìn gương mặt ngắn tũn của anh ấy.
– Điêu, bác ấy già vậy rồi… phải teo lại chứ – Minh bĩu môi, anh cảm thấy ái ngại cực kỳ nên chỉ nói được câu đó, xong sau đó là cảm giác hơi nhục nhã và hưng phấn tột độ, nếu thực sự như vợ mình nói thì chẳng phải cô ấy sẽ thấy rất choáng ngợp sao, không biết cô ấy có quan tâm đến kích thước không, có hưng phấn không nhưng cô ấy cũng là một người có nhu cầu và thiếu thốn điều đó. Minh tự khẳng định với bản thân đó là cái chim thứ hai trong đời Thảo nhìn thấy của đàn ông.
– Vậy là anh khinh người già? – Thảo lại trêu Minh thêm câu nữa, nhưng vẫn không nhịn được cười nên hơi mỉm một chút.
– Anh đâu có khinh, nhưng nhìn bác ấy bé người thế thì đào đâu ra có con cu xuất chúng được haha! – Minh ngửa ra ghế sofa cười đắc ý.
– Em đùa thôi, em đâu để ý, nhìn anh kìa, ghen là cái chắc nhưng cố tỏ ra mình ổn đúng không hihi! – Thảo cười mỉm ngồi xuống ghế, đăm chiêu nhìn xuống bàn, nàng cảm thấy mình có hơi quá khi trêu chồng như vậy rồi, có một chút hối hận, nhưng những câu nói vừa rồi cũng vì một phần Thảo muốn tiếp tục xác định căn bệnh cuckold kia có thực sự như vậy không… và thấy Minh cười nhưng người anh có vẻ hơi nóng lên, mặt với tai cũng đỏ, cử chỉ có chút luống cuống rạo rực. Thảo cũng đọc khá kỹ về căn bệnh này, triệu chứng và cách nhận biết của giai đoạn đầu giống hệt Minh.
– Anh không ghen! Bình thường, anh biết bác ấy là ân nhân của nhà mình nên dù em có làm gì thì anh cũng tin em đã suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định, vợ của anh đâu phải người tùy tiện làm những điều đó, phải không nào? – Minh quay sang vợ cười.
– Tùy tiện làm điều đó là điều gì? – Thảo cấu tay Minh.
– Là… là… ai da đau anh… là đưa bác ấy đi tè, rồi kiểu gì cũng cầm cho bác ấy… đau anh… – Minh co rúm người tránh né.
– Hmm… anh còn trêu em nữa em còn cấu chỗ khác đó… – Nói xong Thảo đưa tay xuống định búng chim Minh một cái nhưng ai dè sờ trúng con chim đang cửng của chồng, Thảo mở to mắt môi chúm chím sắp bật cười đến nơi rồi thì Minh giữ tay Thảo, cau mày lại vào lao tới ôm Thảo đè nàng xuống ghế sofa.
– A!!! Anh Minh! Haha… đừng cù em nữa… ha ha… anh Minh! – Thảo dãy dụa trong bất lực vì Minh khỏe quá. Minh thì quá xấu hổ nên anh không nói gì chỉ cắm đầu vào cù vợ.
– A!!! Anh MINH!!! A… – Thảo dẫy dụa, tự dưng không thấy Minh cù nữa, chỉ thấy anh thò tay vào trong áo và bóp ngực mình, thấy vậy Thảo để im, vì lâu lắm rồi nàng không được làm tình, lúc nào cơ thể nàng cũng sẵn sàng để làm điều đó. Tim Thảo đập mạnh, lồng ngực nhanh chóng thở gấp, bên dưới âm đạo cũng đã rỉ nước nhờn ra ngoài, hai chân chủ động dạng ra để chồng ngồi vào giữa. Minh vừa đưa tay xuống mu bướm vợ thì Thảo đã rên lên một tiếng, nàng không thể tự chủ được vì bản thân đã hưng phấn lắm rồi, nàng chỉ muốn làm tình với chồng ngay lập tức, Thảo ôm đầu và sờ mái tóc óng mượt của Minh, một tay nàng đưa xuống sờ những cơ bắp rắn rỏi trên vai chồng, Thảo mím môi chờ đợi…
– Chuyện em nói hàng của bác Phú khủng là đùa hay là thật đó? – Minh đang mân mê vợ thì bất ngờ ngẩng đầu lên hỏi.
– Anh hâm à, sao tự dưng vẫn hỏi câu đó thế? – Thảo cau mày, câu hỏi của Minh làm Thảo mất hứng.
– Thì anh tò mò thôi he he… – Minh ngồi dậy, vừa rồi anh cũng muốn làm tình với vợ lắm, nhưng lại nghĩ đến kế hoạch của mình nên anh đã dừng lại.
– Ơ… anh làm gì đó? – Tự dưng thấy Minh ngồi dậy, Thảo cảm thấy rất tức giận, tại sao chồng lại dừng lại, cứ tưởng anh ấy sẽ làm… lâu lắm rồi mà… cảm giác sự hưng phấn trỗi dậy thì bị dập tắt ngay lập tức vì mấy câu hỏi ngớ ngẩn.
– Anh làm gì đâu? Sao em hỏi vậy? – Minh biết vợ mình đang giận nhưng anh vẫn cố tình.
– Không có gì! – Mặt Thảo cau có chỉnh lại quần áo rồi ngồi dậy. Cảm giác này… thật khó chịu… mặc dù Thảo là một cô gái hiền dịu nhưng nàng vẫn không thể chịu được sự uất ức này mà nói trống không với chồng.
– Thảo ơi! Chuyện em nói, có thật không? – Minh vẫn cố đấm ăn xôi liều mạng hỏi trong khi vợ đang giận.
– Thật! Là thật đó! Anh vừa lòng chưa? – Thảo đứng dậy vùng vằng đi ra bếp, cô gái dịu dàng hàng ngày đã trở nên khó ở với Minh.
– Anh không tin he he… tối nay em quay lại video anh mới tin… – Minh hồi hộp khi nghe câu trả lời, căn bệnh kia đã gần như làm biến đổi con người Minh, anh còn không biết đâu là giới hạn nữa.
– Thật hết thuốc chữa với anh… hmm… – Thảo ra bàn ăn ngồi, nàng ôm đầu suy nghĩ, tự dưng mình có thái độ không tốt với chồng, chẳng qua anh ấy bị như vậy cũng vì căn bệnh đó thôi, mình nổi giận vô cớ… trước đây anh ấy còn lạnh nhạt hơn rất nhiều mà mình vẫn chịu được, vậy mà hôm nay sao mình lại cư xử như vậy… chưa kể những thiệt thòi mà anh ấy đã phải chịu khi mình làm chuyện đó với bố chồng, nghĩ đi nghĩ lại mình mới là người có lỗi… Bỗng Thảo cảm thấy hối hận nên đã điều chỉnh lại cảm xúc và mỉm cười trở lại… Tuy vậy cơn hưng phấn vẫn còn đó, chỉ là nàng đang giấu cảm xúc mà thôi.
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →