Thụ tinh - Tác giả Fafamini

Phần 49

Chương 49/98
Phần 49

Sáng hôm sau Thảo về nhà thấy Minh đang ngồi ăn sáng chuẩn bị đi làm, nàng chào hỏi vài câu rồi vội vàng vào toilet để tắm và thay chiếc quần ướt của mình, cũng may hôm qua nàng mang một chiếc váy dự phòng dưới xe và mặc nó ra ngoài. Nhìn thấy Minh, Thảo rất bối rối, nàng sợ chồng mình sẽ ra ôm ấp rồi sờ mó đến lúc đó biết giải thích thế nào…

– Cộc cộc cộc! Thảo ơi! – Minh đứng ngoài toilet gọi.
– Dạ…
– Em… em đã làm việc anh bảo chưa?
– Việc gì ạ?
– À… cái việc quay lại ấy mà… – Minh hồi hộp nói.
– Em ơi!!! – Thấy Thảo không trả lời minh liền dục.
– Em không làm việc đó đâu, đồ điên! – Thảo trả lời dứt khoát, vì chả nhẽ một cô gái như nàng mà phải lén lút đi quay trộm người khác sao…
– Em ý nhờ… anh tò mò thôi mà… he he – Minh đứng ngoài định mở cửa vào mà bên trong đã bị chốt, anh cũng thấy lạ vì bình thường vợ mình tắm có bao giờ chốt cửa đâu.
– Em kệ anh đó, ai lại đi quay hàng họ người khác mang về cho chồng xem cơ chứ! – Thảo nói vọng ra ngoài, âm thanh trong trẻo của giọng nàng khi đứng trong phòng tắm nghe còn hay hơn rất nhiều.
– He he anh hơi tò mò một chút thôi, mà sao em tắm sớm thế?
– Hôm qua… cái điều hòa trên viện hỏng nên em hơi nóng, về phải tắm luôn… – Thảo xấu hổ khi phải nói dối chồng như vậy.
– Sao không tắm luôn trên viện he he, sợ bác Phú nhìn thấy à? – Minh cợt nhả.
– Hmm anh cứ như hâm ấy, mà tuần tới em khá bận anh ạ, sáng nay vừa nhận được tin nhắn của cô Liên, tuần sau em phải lên trường cả tuần để chuẩn bị khai giảng năm học mới…
– Vậy à, thế tối em có lên trông bác Phú được không?
– Em nghĩ là không vì về nhà vẫn phải làm việc ý, em sợ không có thời gian, với lại, chạy đi chạy lại như thế mệt lắm…

“Cạch!” Thảo mở cánh cửa nhà tắm ra, bên trong phòng tắm khói hơi nước nghi ngút… nàng bước ra ngoài vừa đi vừa lau đầu, Minh mỉm cười khi thấy vợ đã thay một bộ váy ở nhà, nhìn Thảo lúc nào cũng rất xinh xắn, bầu ngực thì to và đồ sộ, Minh lại tưởng tượng người đàn ông khác mà được bóp vào đó thì chắc họ sẽ sướng điên lên mất, nghĩ vậy thôi chim trong quần Minh lại dựng đứng lên.

– Thế sao không đưa bác Phú về nhà hả em? Bây giờ cũng không cần theo dõi đúng không? – Minh lẽo đẽo đi sau mông Thảo.
– Em cũng không rõ, cái này phải hỏi bác sĩ, mà đưa bác ấy về thì ai chăm sóc ạ, chả lẽ để bác ấy sống cùng vợ chồng mình sao? – Thảo ngồi xuống ghế trong phòng ngủ của hai vợ chồng chăm sóc nâng niu bộ tóc của mình.
– Uh nói mới nhớ, khu nhà kho của bác Phú bên quản lý chung cư đã dẹp đi rồi, họ thay vào đó là bốt an ninh và hệ thống chiếu sáng khu vực… haizz dà… – Minh đứng chống nạnh nói.
– Họ đập đi rồi ạ? – Thảo ngạc nhiên quay lại nhìn Minh hỏi.
– Ừ! Anh nghe nói họ cũng hỏi qua ý kiến bác Phú rồi… – Minh ngồi xuống giường khoanh tay.
– Vậy ạ… em không nghe bác ấy nói gì, bảo sao không thấy bác ấy nói mình muốn về nhà… – Hai lông mày Thảo nhíu lại, nàng thở dài, thật khổ thân bác Phú, bây giờ đến nhà cũng không có mà ở.
– Vậy em tính sao khi bác Phú ra viện?
– Em nghĩ… hmm… em cũng chưa rõ nữa… – Thảo nhún người nói.
– Theo anh thì trước mắt cứ đón bác ấy về đây, mình cưu mang ân nhân của mình cũng là lẽ thường tình… – Minh chợt nghĩ ra một vài điều khi đưa ra quyết định này, Minh hồi hộp đến đỏ cả tai.
– Để bác ấy sống cùng vợ chồng mình sao? Nếu anh không thấy phiền… – Thảo mím môi, nàng quay lại gương, lấy một ít tinh dầu bôi lên tóc, dường như để che đi sự ngại ngùng trong ánh mắt của mình.
– Không! Không phiền đâu… nhà có người già như có bảo bối mà em! – Minh cười nhăn răng, Thảo nheo mắt nhìn Minh, nhìn chồng mình như đang có ý đồ gì vậy.
– Nhưng tuần tới em rất bận, bây giờ phải giải quyết việc trước mắt đã anh ạ, ai sẽ chăm sóc bác ấy lúc em vắng mặt đây… – Thảo lo lắng.
– Thôi được rồi, anh đã có cách, em cứ yên tâm mà đi làm, anh sẽ nhờ một cô dưới quê lên chăm sóc bác Phú, nếu gọi bây giờ thì chắc chiều cô ấy sẽ tới nơi thôi…

Minh vừa nói vừa cầm điện thoại lên bấm, cô Mai là họ hàng xa bên nhà Minh, chuyên làm giúp việc để kiếm sống qua ngày, chỉ cần ra tiền là cô ấy nhận, tính cách vui vẻ và chu đáo nên Thảo cũng rất yên tâm để cô ấy chăm sóc bác Phú trong tuần tới.

Minh nhìn vợ mình mỉm cười, từ hồi biết Thảo đến giờ anh không nghĩ vợ mình có thể quan tâm đến một ông già đến mức này, nàng vốn là một tiểu thư đài các, một lòng một dạ yêu Minh, và Minh là người duy nhất được chiêm ngưỡng cơ thể siêu phẩm của Thảo, là người duy nhất được đút thứ đó vào trong cơ thể nàng, tuy nhiên đến thời điểm này nàng đang rất quan tâm một ông bác làm bảo vệ, cứ như là bố ruột mình vậy, điều này là một ngoại lệ ngoài sức tưởng tượng của Minh. Vì trước đây Thảo không hề thích giao lưu quá nhiều bạn bè bên ngoài, mặc dù cũng được rất nhiều người có tầm cỡ chú ý đến, công tử nhà tỷ phú xếp hàng dài tán nàng nhưng Thảo không một chút động lòng, chỉ có Minh là người may mắn duy nhất chiếm được trái tim nàng.

Nàng có tính cách như vậy đơn giản vì đối với Thảo, nàng đã rất nhiều lần chứng kiến người ta lừa lọc nhau từ những thứ nhỏ nhất vì lợi ích cá nhân, nàng sợ nếu như mình phóng khoáng hơn sẽ rất dễ bị lừa… Một phần cũng vì sự giáo dục của cha mẹ nàng, họ luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho cô con gái xinh đẹp của mình, nên ngay từ bé, họ đã nhồi nhét vào đầu Thảo những thói hư tật xấu của người đời, âu cũng để nàng né tránh khi bước ra ngoài xã hội… Và đúng như cha mẹ nàng mong muốn, nàng lớn lên với một tính cách kiêu sa của tiểu thư đài các, mặc dù thực chất nàng là một cô gái hiền lành, tốt bụng, biết quan tâm chia sẻ với người khác… nhưng nàng có một điểm yếu đó là rất tin người… Cha mẹ nàng lo lắng cho nàng cũng phải…

Nói một cách khác nàng không thích cái cách xã hội này đang vận hành, và nàng chẳng tin bất kể một ai muốn làm quen nàng vì chắc chắn họ sẽ có ý đồ bởi vẻ bề ngoài của nàng mà thôi. Có thể nàng là một người rất khó tính đối với những người không tiếp cận được nàng… Nhưng bác Phú lại là một người cực kỳ may mắn khi đã khiến Thảo hiểu, tin và quý mình… Có lẽ trong Thảo, bác Phú là người còn lại duy nhất có thể làm bạn được vì tính tình chân chất hiền lành đáng quý của bác và một phần do Thảo cảm nhận được từ bác Phú là một con người hoàn toàn vô hại… Haizzz Minh thở dài mỉm cười nhìn vợ… Bác Phú này là ai mà lại may mắn đến vậy chứ…

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện

– Chúng tôi rất bất ngờ về khả năng hồi phục của bác đây! – Một bà bác sĩ già ngồi ở chiếc ghế xoay nói với Thảo và ông Phú.
– Khà khà! Chắc tôi theo gen ông cụ, ngày trước ở quê, ông bong gân chân đắp thuốc qua một đêm mà đã khỏi, khiến cả làng ai cũng bất ngờ khà khà!!! – Ông Phú cười nứt cả mặt.
– Thường thì đối với người bệnh có sức khỏe tốt, gãy xương chi trên có thể lành sau 4 – 8 tuần, chi dưới là 8 – 12 tuần, còn với bác đây, bác đã nằm viện được hơn 3 tuần rồi, có thể bác có một cơ địa rất tốt, hôm nay chúng tôi sẽ tiến hành khám lâm sàng, cùng với phim chụp X quang rồi tháo bột cho bác nhé! – Bà bác sĩ nói rồi quay lại máy tính gõ lọc cọc.
– Dạ vâng, cháu cảm ơn bác sĩ ạ! – Thảo mỉm cười nhìn bác Phú.
– Ừ! Cô bé giống bên ngoại hay sao mà xinh đáo để! – Bà bác sĩ cười hạ chiếc kính lão của mình xuống nói với Thảo.
– Dạ… đây là bác… bác của cháu thôi ạ hihi… – Thảo đỏ mặt khi thấy bà bác sĩ nhầm bác Phú là họ hàng với mình.
– Ồ! Ra vậy, bác xin lỗi, bác cứ tưởng đây là ông nội cháu… – Bà bác sĩ nhìn Thảo cười rồi quay sang nhìn ông Phú rồi quay lại màn hình máy tính. Ông Phú cũng cười ngại, tự nhiên lại bị nhận nhầm là ông nội của Thảo. Rồi bà ấy còn nói Thảo xinh đẹp giống bên ngoại, tuy biết mình xấu xí đấy nhưng ông Phú vẫn thấy xấu hổ.

… 1 tiếng sau…

– Bột đã tháo xong, bây giờ bác về nhớ cử động nhẹ nhàng, không hoạt động mạnh quá, thể dục ăn uống điều độ, tầm 1 tuần là có thể cử động bình thường… – Bà bác sĩ nói và kê cho ông Phú một đơn thuốc uống ở nhà.
– Thoải mái quá… cảm ơn bác sĩ nhiều… – Ông Phú co duỗi cánh tay mình nhẹ nhàng, hai cánh tay vẫn đang đỏ ửng lên vì bó bột.
– Cháu chào bác, cháu xin phép về ạ! – Thảo cười rồi đỡ ông Phú đứng dậy. Nàng ra thanh toán viện phí và mua thuốc rồi đưa bác Phú và bà Mai lên xe.

Một tuần ở chăm sóc ông Phú, bà Mai cũng có chút tình cảm với ông, lúc chia tay chuẩn bị lên xe về quê, mắt bà Mai đỏ hoe, cả hai người hẹn hò sẽ thăm nhau vào một ngày gần nhất, mặc dù Thảo đã bảo bà Mai ở nhà mình thêm vài hôm nhưng vì dưới quê lại có việc nên bà phải về luôn, có lẽ do hoàn cảnh giống nhau nên bà Mai và ông Phú nói chuyện rất hợp.

Về đến chung cư, ông Phú hít một hơi dài, đã hơn ba tuần rồi mới được nhìn thấy cái chung cư quen thuộc, ông đi lên sảnh nhìn ra phía nhà kho của mình đã được thay bằng bốt an ninh và có thêm vài cái đèn to ở khu vực đó, cảm giác hơi chạnh lòng, trống rỗng, vì ông đã gắn bó với nó suốt thời gian dài, bên quản lý đã gọi điện thông báo cho ông, dù không muốn như đó là giải pháp duy nhất rồi, ông không còn cách nào khác là phải đối mặt với việc mất nơi ở… Nhưng cũng may lúc này ông vẫn còn một nơi để tá túc trước khi tìm được nhà khác, đó là ở chung với vợ chồng Thảo. Ông Phú cũng rất lưỡng lự khi Thảo đề nghị về sống cùng vợ chồng nàng, vì đêm hôm đó ông đã làm điều không nên với Thảo, bây giờ lại vác mặt đến ở cùng nhà, ông chẳng có mặt mũi nào nhìn Minh, và ông sẽ rất ngại khi đối mặt với cả hai vợ chồng Thảo Minh, nhưng do tuổi đã cao, lại bị thương tật thế này, đây là giải pháp cuối cùng cho bản thân ông rồi, ông Phú đành bỏ lại liêm sỉ của mình mặt dày lên ở… Nhưng rồi trong đầu ông cũng xuất hiện bao nhiêu sạn và tự cảm thấy rất hưng phấn khi được ở cùng nhà với Thảo, ông sẽ được ngắm nhìn Thảo hàng ngày, đây là một điều mà trong mơ ông còn không dám ước…

Bước vào trong nhà, tim ông Phú đập loạn nhịp vì đây là nơi ông sẽ ở, ông chẳng bao giờ ngờ mình sẽ được ở một nơi sang trọng, sạch sẽ thế này, mặc dù đã được lên ăn cơm một lần nhưng cảm giác lúc này rất khác, cái mùi thơm thoang thoảng của một ngôi nhà sạch sẽ, tươm tất, chắc chắn phải có bàn tay đảm đang của người con gái mới có thể ấm cúng thế này, xung quanh căn nhà nơi đâu cũng có mùi thơm của Thảo, ông Phú không kìm được lòng mà cảm thấy có phần run rẩy… Ông quay lại nhìn ra ngoài thấy Thảo đang dùng đôi tay ngọc ngà của mình để cầm đôi dép lê bẩn thỉu của ông vào nhà, tính cách thôn quê nên ông Phú không quên bỏ dép ngoài cửa đi chân đất vào.

– Bác ra ghế ngồi đi hihi… bác cứ tự nhiên như ở nhà nha! – Thảo thấy bác Phú không được tự nhiên nên nàng tươi cười nói cho bác đỡ ngại.
– Minh đâu rồi cháu? – Ông Phú bước đến sofa ngồi nép xuống một góc nhìn tội tội.
– Anh Minh đi làm ạ, chiều anh ấy mới về hihi… – Thảo rót một cốc nước rồi đặt xuống bàn, nàng ngồi ghế đối diện nhìn bác Phú cười, thấy bác ấy sợ sệt cứ ngộ ngộ.
– Vậy à, bác cảm ơn các cháu đã cho bác ở nhờ, đợi sức khỏe ổn định bác sẽ đi tìm nhà trọ gần đây… – Ông Phú cười ngượng nói.
– Bác cứ khách sáo thế ạ, hi hi… trước mắt bác cứ ở đây đã, anh Minh cũng rất vui khi bác đến ở cùng nên bác đừng ngại! – Nói xong Thảo đứng dậy cầm chiếc túi của bác Phú.
– Đội ơn các cháu nhiều, ơn nghĩa này bác không trả được mất!

Vừa nói ông Phú vừa nhìn theo Thảo, lúc này trước mắt ông là bộ mông căng tròn của con bé, người ông lại dần nóng lên, hôm nay Thảo mặc một chiếc quần jean, chiếc quần như sinh ra để dành cho Thảo, nó vừa vặn đến mức trông chẳng khác gì mặc quần legging bó sát, nhìn càng tôn lên đôi chân dài của nàng, cùng với bộ mông to và tròn, làm ông Phú đỏ cả mặt.

– Hi hi đây là việc bọn cháu phải làm mà bác! À bác đi theo cháu, đây sẽ là phòng của bác nha! Cháu đã dọn dẹp mọi thứ rồi ạ… – Thảo quay lại nhìn bác Phú và bắt gặp được ánh mắt của bác đang nhìn vào vòng ba của mình, nàng liền đưa mắt ra hướng khác sợ bác ngại.
– Ừ… ừ… – Ông Phú vội vàng quay đi và từ từ đứng dậy khỏi ghế.

Bước vào trong phòng ông Phú lại được phen choáng ngợp khi ông không nghĩ phòng ở của mình lại đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ và thơm tho thế này. Ông há hốc mồm nhìn mọi thứ trong phòng, từ chiếc giường êm đệm ấm, điều hòa hai chiều, ti vi, tủ quần áo các thứ cho đến chiếc dép tai thỏ hết sức đáng yêu mà Thảo đã chuẩn bị cho ông.

– Bác nghỉ ngơi đi nha, cháu ra nấu cơm, có gì bác cứ gọi cháu nha hihi… – Thảo cười tươi nói và đi ra ngoài từ từ đóng cửa lại, nàng rất vui khi nhìn thấy bác Phú rất thích nơi ở mới của mình. Bố mẹ nàng đã dậy… cái nợ lớn nhất đó là nợ ân tình, và ngay lúc này Thảo cảm thấy vui khi mình đang làm một điều đúng đắn, một phần trả ơn, một phần giúp đỡ bác Phú vì hoàn cảnh và tình thương.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →