Phần 55
Chiều xuống, tan làm Minh về nhà tắm rửa, chẳng biết tối nay mua đồ gì cho ông Phú đây, anh liền rủ ông ra ngoài ăn cho tiện, vì lâu lâu rồi cũng chưa ra ngoài ăn.
– Cô chủ quán ơi! Cho cháu một mâm lẩu hải sản, và vài món nhậu nha cô! – Minh cùng ông Phú ngồi ở một góc khuất trong một nhà hàng cạnh chung cư.
– Trời, sao cháu gọi nhiều vậy, có hai bác cháu ăn không hết đâu… – Ông Phú cười ngại nói, ông lấm lét nhìn xung quanh nhà hàng, vì ông chưa bao giờ được vào chỗ nào sang trọng thế này để ăn uống cả.
– Ui dào, chẳng mấy khi bác cháu mình ra ngoài nhậu, mai cháu được nghỉ nên cháu với bác làm vài chén nha! – Minh cười tươi, mấy hôm nay anh cũng stress lắm rồi, nhân dịp không có Thảo ở nhà, anh lôi bác Phú đi uống rượu, mặc cho Thảo sẽ trách mắng.
– Khà khà… lâu rồi bác cũng chưa uống, đợt làm bảo vệ cũng hay uống lắm. – Nghe Minh nói đến nhậu ông Phú phấn khởi hẳn lên.
5 phút sau, một bàn đầy ắp đồ ăn được đưa lên trước sự trầm trồ của ông Phú, ông phải thầm cảm ơn ông trời mảy may thương ông thế nào để ông gặp được đôi vợ chồng Minh Thảo, từ lúc đó đến giờ ông được ăn sung mặc sướng, được ngủ giường ấm đệm êm, điều hưởng nhất đó là được ở cạnh Thảo… cứ như trong giấc mơ vậy.
– Được rồi! Em ra ngoài đi, khi nào cần anh sẽ gọi. – Minh cười nhìn cô bé phục vụ nói.
– Dạ vâng ạ, chúc anh và ông ăn ngon miệng ạ… – Cô bé phục vụ lễ phép chào và đi ra ngoài.
– Khà khà! Cô gái tưởng bác là ông cháu đấy, chắc tại bác già quá… – Ông Phú cười ngại.
– Ha ha cháu thấy bác cũng không già lắm đâu, mà năm nay bác Phú bao nhiêu tuổi rồi ạ?
– À, bác năm nay cũng gần 70 rồi… – Ông Phú cười và rót rượu ra chén.
– Chà! Vậy mà cháu trông bác vẫn khỏe khoắn lắm, không giống với người có tuổi chút nào! Tay bác đang đau để cháu rót cho… – Minh dành phần rót rượu và dùng hai tay rót cho bác Phú.
– Khà khà! Chắc tại bác xuất thân là nông dân, sau này làm bảo vệ bác vẫn thể dục đều đặn nên nhìn có chút gọi là khỏe hơn các lão già khác khà khà!!!
Ông Phú cười. Hai bác cháu ngồi nói chuyện phiếm và ăn uống vui vẻ. Tầm hơn một tiếng sau, khi Minh đã có vẻ say rượu, còn ông Phú chỉ mới đến tầm, mặt hơi đỏ.
– Bác Phú! Cháu cảm ơn bác, rất cảm ơn bác chuyện lúc trước, nếu không có bác không biết vợ cháu sẽ bị bọn kia làm nhục như thế nào… ợ… – Mắt Minh díp lại.
– Có gì đâu cháu… bác… quý bọn cháu như con cháu trong nhà, việc bác giúp Thảo cũng là lẽ đương nhiên, kể cả hôm đó bác có bị đánh chết bác vẫn sẽ giúp cháu Thảo. – Ông Phú nói rất quả quyết.
– Thật sự rất cảm ơn bác, nếu có việc gì cần, bác cứ nói, cháu sẽ giúp đỡ bác hết mình…
– Các cháu cho bác sống nhờ như vậy đã là tốt lắm rồi, bác sợ không đền đáp được ơn nghĩa này mất…
– Bác này… ợ… Sao bác khách sáo thế… bây giờ là người trong nhà rồi… ợ… Mà bác Phú này… Bác thấy… vợ cháu có đẹp không? – Minh lè nhè nói.
– Tất nhiên… tất nhiên là đẹp… – Ông Phú ngại ngùng trả lời, có men rượu vào cũng khiến ông nói chuyện mạnh dạn hơn nhiều, ông cũng không hiểu sao Minh lại hỏi mình câu đó.
– Vợ cháu… tuyệt vời lắm đấy… ợ… – Minh cầm đôi đũa gắp thức ăn lên mồm. Ông Phú đăm chiêu một lúc rồi ngồi thẳng người như định hỏi Minh điều gì đó.
– Thực ra… bác muốn hỏi cháu một chuyện… việc Thảo chăm sóc bác như vậy… cháu có thấy phiền không… vì là một người chồng… bác không muốn bác đã ở nhà cháu lại để cháu phải suy nghĩ… – Ông Phú lấy hết can đảm để hỏi, vì ông cũng rất ngại Minh từ lâu rồi, nay mới có cơ hội, nói xong ông cúi mặt xuống gắp đồ ăn.
– Ợ… khụt khịt… – Minh không nói gì, sụt sịt mũi và nhìn bác Phú suy nghĩ.
– Không! Bác cứ thoải mái đi, ợ… vợ cháu… tính cô ấy thương người… bác có gì khó cứ nói cô ấy… ợ… – Minh chống tay vào bàn.
– … ừ… ừ… bác cảm ơn…
Ông Phú chẳng biết phải nói gì với câu trả lời của Minh, người ông nóng lên không biết Minh có hàm ý gì không?
– Mà cho cháu hỏi… ợ… chuyện này tế nhị… ợ… hè hè… sao hàng của bác to thế? – Minh cười gian ghé vào hỏi nhỏ ông Phú làm ông giật mình đôi mắt híp mở to.
– Khà khà… bác cũng không biết nữa… từ trước nay nó vẫn thế, nhiều lúc bất tiện lắm cháu ạ khà khà… nhìn thấy các bà cứng lên chẳng biết dấu đi đâu! – Ông Phú cười nói chia sẻ, tưởng Minh hỏi gì chứ chuyện này ông hay được mấy ông làm cùng hỏi nên vẫn câu trả lời cũ mà nói.
– À thế là vì to quá nên… ợ… tuổi này… bác vẫn đi cave hả ha ha!!!
Minh cười to, anh không thể nhịn được cười khi nghĩ đến cảnh gặp ông Phú ở quán cave lần trước, vì có men rượu lại đang khá say rồi nên Minh nói chuyện có phần không nể nang và hơi vô duyên, nhưng đối với ông Phú chuyện đó lại quá bình thường, vì trước đây ông đều nói chuyện như thế với mấy ông đồng nghiệp của mình.
– Ai dà… cháu lại trêu bác rồi khà khà… đàn ông mà, bác vẫn thấy sung sức lắm khà khà!!! Mấy cô gái đó mà cho bác chơi bác dập cho tới bến khà khà! – Ông Phú cười sảng khoái.
– Vậy là bác vẫn khỏe đó, tầm tuổi bác nhiều ông liệt hết rồi… ợ… he he… – Minh phải thừa nhận rằng nhìn ông Phú tuy nhỏ con nhưng người rắn rỏi khỏe khoắn, nhìn ông như chẳng có bệnh tật gì, khác hẳn với mấy ông cùng tuổi hết thoát vị đĩa đệm rồi tiểu đường các thứ…
– Nhìn bác thế này chứ bác vẫn ham gái lắm khà khà! – Ông Phú nói chuyện cởi mở hơn với Minh.
– Thế chứng tỏ bác nhìn vợ cháu chắc bác mê lắm… ợ…
Minh cười ngượng khi nói ra câu đó, tim anh đập thình thịch khi hỏi ông Phú một câu thăm dò rất lộ liễu.
– Không! Không có chuyện đó, bác coi bọn cháu như người trong nhà… – Ông Phú giật mình, mặt đã đỏ nay sẫm lại luôn khi nghe Minh nói câu đó.
– Vợ cháu nhìn thế, ai mà không mê, chắc bác phải cứng nhiều lắm nhỉ? Ha ha – Minh cười, nhưng câu nói đó của Minh vô tình làm ông Phú sợ.
– Bác xin lỗi, bác xin lỗi nếu làm cháu giận… – Giọng ông Phú run run.
– Không! Ý cháu không phải vậy… ợ… bác hiểu lầm rồi, nào cháu mời bác một chén! – Minh thấy thái độ sợ hãi của ông Phú anh liền cầm chén lên mời.
– Không! Lỗi của bác… bác xin lỗi vì làm phiền các cháu… – Ông Phú uống ực phát hết chén rượu đầy.
– Bác không phải xin lỗi, bác này! Ợ… cháu nói thật mà… bác cứ nhìn thoải mái… he he, cháu không phiền đâu… cháu đã từng học tâm lý học đó… nên cháu hiểu cảm giác của bác, chắc lâu rồi bác chưa động vào người phụ nữ nhỉ? – Minh chém gió, người anh nóng rực khi nói điều đó với ông Phú, chắc hẳn lúc này anh đã say lắm rồi.
– Bác… bác không… à chưa… lâu lắm rồi… ừ sao cháu biết…
Ông Phú sợ hãi nói lắp bắp, và ông cũng không tin vào tai mình khi nghe Minh nói câu “nhìn thoải mái” chẳng phải nó đồng ý cho mình nhìn ngắm vợ nó sao, tại sao lại có người chồng kỳ lạ như vậy chứ.
– Cháu nhìn là biết mà, hôm nọ bác lấy quần lót của vợ cháu để thủ dâm đúng không? – Minh ghé vào nói nhỏ với ông Phú.
– Không! Không phải bác… bác xin thề, thề danh dự! Bác… bác không bao giờ làm trò đó… – Ông Phú đỏ mặt tía tai, nghe Minh nói vậy ông càng thêm sợ hãi, ông dơ tay lên trời thề độc, thực ra có mấy lần ông Phú thủ dâm với đồ lót của Thảo rồi, nhưng dạo gần đây thì không có làm.
– Sao cháu thấy quần lót vợ cháu… ợ… có vết tinh trùng nhỉ. Trong nhà chỉ có bác và cháu… ợ… – Minh say rượu nên nói toẹt hết ra những thắc mắc gần đây của mình.
– Không phải bác mà… bác thề nếu bác làm chuyện đó ra đường ô tô đâm phòi óc! – Ông Phú thề độc.
– Ấy bác đừng nói thế… ợ… nếu không phải thì thôi mà, ợ… nào bác cháu mình uống tiếp! – Minh lại rót đầy ra hai chén.
– Bác tuy vẫn háo sắc, nhưng các cháu là ân nhân cưu mang bác, nào bác dám làm những điều xằng bậy đó… bác xin thề… – Ông Phú nói vẻ mặt nghiêm túc, đúng gừng càng già càng cay, nói dối không chớp mắt.
– Vâng! Cháu hiểu… Thực ra… thấy bác như vậy, cũng tội, lủi thủi một mình, vợ con gia đình không có… chắc bác phải thèm lắm mới đi tìm cave đúng không… ợ… mà vợ cháu… tính thương người… có khi bác xin vợ cháu lại cho bác sờ ti đấy… – Minh mắt díp lại nói nhăng quậy, lồng ngực Minh bỗng thở mạnh, càng say bản tính bệnh hoạn càng bộc lộ ra ngoài.
– Trời ạ… Minh ơi là Minh, cháu biết cháu vừa nói gì không, cháu say lắm rồi đấy… hai bác cháu mình về thôi…
Ông Phú ngại đỏ cả mặt khi hôm nay nghe Minh nói những chuyện như vậy. Ông cũng không tin vào tai mình khi vừa nghe những lời đó từ chính mồm chồng Thảo nói ra. Không biết do rượu hay nó nói thật nữa. Ông Phú vừa sợ vừa hưng phấn, tim ông đập thình thịch, nếu đúng như lời thằng Minh nói, thì nó sẽ không phiền nếu mình sờ vào người vợ nó? Thật là điên rồ, nhưng cũng thật đáng để mong đợi…
– Cháu… không say… ợ… – Minh không mở nổi mắt, đầu dựa vào ghế.
– Thôi, hai bác cháu mình về nghỉ ngơi nào… – Ông Phú đứng dậy định đỡ Minh nhưng nghĩ đến hai tay mình đang bị đau nên ngơ ngác đứng nhìn xung quanh, rất may lúc đó có nhân viên quán chạy tới.
– Bác để cháu đưa anh ấy về, anh Minh là khách quen của quán nên bác với anh cứ về trước, mai ra thanh toán sau cũng được ạ…
Một chàng trai to khỏe đến dìu Minh, vì Minh khá cao to nên phải hai người mới đỡ được Minh lên chung cư. Ông Phú cũng say nhưng không đến mức như Minh, ông cực kỳ choáng khi nghe những lời nói của Minh ngày hôm nay, như kiểu nó đang mơi mình sàm sỡ vợ nó vậy, làm gì có người chồng nào như vậy chứ, ông Phú vừa sướng vừa sợ.
Lên đến nhà, hai thanh niên rìu Minh vào phòng ngủ, Minh nằm vật ra giường gáy o o rồi nói nhảm linh tinh. Hai thanh niên chào ông Phú ra về, lúc ra cửa ông Phú còn nghe hai đứa nói. “Lần đầu tao được lên nhà chị Thảo đó mày, chị ấy xinh vãi chưởng mày ạ, ừ tao nhìn thấy mấy lần đi với anh Minh rồi, công nhận cực phẩm đấy, tao từ bé đến lớn chưa thấy ai xinh như chị ấy á, ừ tao cũng vậy, nhà con gái có khác thơm nhờ… thơm vãi chưởng ấy… mày có nhìn thấy đồ lót của chị ấy lúc rìu anh Minh vào phòng không? Thôi đi mày bệnh hoạn thế…” – Ông Phú đứng áp tai vào cửa nghe thấy hết, ông lắc đầu rồi đi lấy nước vào để cạnh giường. Ông phải công nhận Thảo có một sức hút cực kỳ mãnh liệt, chẳng qua mấy thanh niên phục vụ đó nghĩ mình thấp kém nên mới không dám tiếp cận Thảo, sau đó ông lại nghĩ đến mình, bản thân còn thấp kém hơn họ, vậy mà lại gặp nhiều điều may mắn như vậy. Lúc này là hơn 22h mà vẫn chưa thấy Thảo về.
– Thảo ơi… ợ… anh xin lỗi… a có lỗi với em… anh thương em lắm… Thảo ơi… anh đã không sinh con được cho em… mà còn giở trò bệnh hoạn, anh không xứng đáng làm chồng của em… ợ… Chim anh bé… ợ… em có thất vọng không… em xứng đáng được nhận nhiều điều tốt hơn… – Minh nằm ở giường lảm nhảm rồi lại lăn quay ra gáy… ông Phú đứng đó nghe Minh nói và ngợ ra nhiều điều, chàng trai này đang tự ti về dương vật của mình và có lẽ còn bị vô sinh nữa, lúc này, ông Phú mới dần hiểu ra được tình trạng hiện tại của hai đứa.
– Cạch…
Tiếng cửa mở, ông Phú đi ra phòng khách, thấy Thảo đã tháo đôi dép của mình đặt ngay ngắn lên kệ.
– Thảo! – Nhìn thấy Thảo ông mừng lắm, ông đang lo muộn như này rồi con bé còn đi đâu, ngộ nhỡ lại gặp đám du côn nào.
– Cháu chào bác ạ… ơ sao cháu ngửi thấy có mùi rượu? – Thảo mỉm cười xách chiếc túi đi vào trong phòng ngủ.
– Trời ạ… biết ngay mà… – Thảo đứng khoanh tay trước giường nhìn chồng Mình ngáy ngon lành.
– Tối nay, bác và Minh có đi ăn tối, uống một chút rượu… cháu không giận chứ… – Ông Phú đứng ở ngoài nhìn Thảo.
– Bác với anh ấy ý ạ? Hihi không ạ! Có gì đâu mà giận bác! Anh ấy sớm tối đi làm, chả mấy khi anh ấy ra ngoài ăn như vậy, chắc hôm nay bác với anh ấy uống nhiều lắm đúng không? Cháu nhìn phê ngất ngây như này là biết nha hihi!
Thảo vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác treo lên móc, mặc cho ông Phú vẫn đứng đó, bên trong nàng mặc một chiếc váy liền, nó ôm sát vào cơ thể gợi cảm của Thảo.
– Khà Khà! Hôm nay cũng hơi quá chén, mà cháu tâm lý thật đó… bác chỉ sợ cháu giận… – Ông Phú đứng nhìn chằm chằm vào bộ mông to của Thảo, nó cong lên trông rất gợi dục, nhìn đôi chân của con bé trắng trẻo dài miên man, không biết ông nhìn bao nhiêu lần vào cặp chân đó rồi nhưng chưa bao giờ thấy chán cả.
– Không ạ, cháu chỉ muốn anh ấy đi nhậu nhiều hơn, gặp gỡ bạn bè nhiều hơn, đi du lịch nhiều hơn bác ạ, anh ấy cống hiến cho công ty nhiều quá… cháu thương anh ấy vì anh ấy ít khi được vui lắm, anh ấy cũng nhiều áp lực… Lúc nào cũng cười nói nhưng cháu biết anh ấy phải suy nghĩ nhiều… – Thảo tâm sự, nàng ngồi xuống chiếc ghế ở bàn trang điểm nhìn Minh.
– Thằng Minh thật có phúc khi lấy được cháu làm vợ… cháu là một người vợ rất tuyệt vời…
Ông Phú đứng ngoài cửa nói, và có phần ghen tị với dân thượng lưu, một khi đã có học thức họ rất khiến người khác phải nể phục bằng cách này hoặc cách khác.
– Tay bác đỡ chưa ạ?
Thảo quay sang mỉm cười nhìn ông Phú với ánh mắt trìu mến, nhìn Thảo có hơi mệt nhưng nàng lại toát ra vẻ xinh đẹp hiền hòa khiến ông Phú thực sự động lòng.
– Bác… Tay bác đỡ rồi… bác tự bôi thuốc được rồi… – Nói xong ông Phú mới thấy mình ngu, biết thế bảo con bé nó bôi hộ. Thảo cứ nhìn thẳng vào mắt khiến ông Phú mất bình tĩnh.
– Vâng, vậy là tốt rồi… – Thảo mỉm cười đứng dậy lấy quần áo.
– Cháu đi tắm à? Đừng tắm đêm hại sức khỏe lắm đấy cháu… – Ông Phú can ngăn.
– Lúc chiều cháu có tắm rồi, nhưng cháu vẫn muốn tắm tiếp, người cháu cứ khó chịu kiểu gì ấy…
Thảo lấy ra một chiếc váy ngủ, và quần áo lót. Ông Phú đứng ngượng chín mặt, nhưng vẫn không nhấc chân rời đi được.
– Vậy cháu tắm đi, để bác trông Minh cho! – Nói xong ông Phú đi vào phòng ngồi xuống ghế.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →