Thụ tinh - Tác giả Fafamini

Phần 58

Chương 58/98
Phần 58

7h sáng hôm sau…

Minh mở mắt dậy, lúc này anh đã gần như tỉnh rượu, chỉ thấy khát khô cả cổ, anh định ngồi dậy mà thấy người mình nặng trịch, hóa ra vợ anh vẫn đang ôm anh cả đêm qua không rời, Minh nhẹ nhàng cầm tay Thảo đặt ra chỗ khác, nằm thế này sẽ rất mỏi, Minh ngồi dậy dựa vào thành giường, bất chợt đau nhói tim khi nghĩ đến cảnh tượng hôm qua, anh nhìn vợ mình, cô ấy xinh quá… cho dù đang ngủ hay còn thức, lúc nào cũng nhìn xinh xắn dễ thương như vậy, càng nhìn Minh càng đau lòng, tại sao lại xảy ra việc ngày hôm qua cơ chứ?

Ông Phú bảo vệ… điều gì khiến hai người làm như vậy… Chẳng phải như thế này là cõng rắn vào nhà hay sao? Từ bao giờ mà hai người lại làm điều đó? Nó kéo dài bao lâu rồi? Một vạn câu hỏi hiện ra trong đầu Minh, anh cực kỳ muốn biết lý do nhưng anh không thể mở miệng ra hỏi vợ lúc này được, gia đình sẽ tan nát nếu như căng thẳng xảy ra… Một nỗi đau đang lớn dần trong Minh, càng suy nghĩ anh càng tuyệt vọng, càng bất lực… Anh rất thương vợ, anh không muốn vợ anh phải chịu giày vò khi bị anh tra hỏi, hay để cô ấy phải có cảm giác tội lỗi… Cảm xúc lúc tỉnh rượu đã khác hẳn lúc say… Minh đứng dậy, anh rời khỏi giường, anh diện một bộ vest đi làm, trong khi hôm nay anh được nghỉ, Minh xách chiếc cặp quen thuộc của mình và mở cửa.

– Anh… anh đi đâu sớm thế… ự… mấy giờ rồi nhỉ… trời ạ hơn 7h rồi…

Thảo ngồi dậy ngái ngủ, nàng không hề biết sự đau đớn, uất ức mà Minh đang phải chịu lúc này. Minh thậm chí còn không quay lại nhìn Thảo, anh cứ đứng ở cửa phòng.

– Anh… anh đi làm à? Anh chờ em một lát, em nấu ăn sáng đã, em làm nhanh thôi… anh ăn rồi hẵng đi…

Thảo ngồi dậy xỏ chiếc dép đi trong nhà, một tay thì dụi mắt, nàng vừa đứng dậy thì Minh đi ra ngoài không nói một câu nào, cũng không ngoái lại nhìn vợ mình. Minh phi thẳng ra ngoài cửa quên cả đánh răng rửa mặt, anh còn quên luôn cả đóng lại cửa ngoài. Thảo đứng ở phòng chẳng biết xảy ra chuyện gì, nàng vội vàng đi ra ngoài thì thấy Minh đã đi rồi, cửa còn không đóng… Ánh mắt Thảo trùng xuống… nàng nghĩ đến việc xảy ra hôm qua, anh ấy đang ghen sao… lúc này Thảo không có một câu trả lời nào hợp lý cho những câu hỏi tối hôm qua, phải chăng vì điều đó mà anh ấy nghi ngờ mình… Thảo chạy vào phòng cầm điện thoại gọi cho Minh nhưng Minh không bắt máy…

Minh phi xuống hầm để xe, tim anh quằn quại đau đớn, đôi mắt đỏ ngầu, với tâm trạng thế này anh không thể ở nhà thêm một giây phút nào, anh phải tự đưa mình đi thật xa Thảo, khi nào tâm trạng ổn định hơn anh mới dám về. Điều anh sợ nhất không phải chuyện tối qua, mà điều anh sợ nhất đó là làm tổn thương vợ mình, Minh là một người rất yêu vợ, với tâm trạng này chắc chắn rất có thể anh sẽ buông ra những lời cay đắng với Thảo…

Minh lái xe vòng vòng quanh hà nội, sau đó dừng lại ở một công viên và ngồi gặm nhấm nỗi đau một mình, cảm xúc nó cứ lẫn lộn với nhau, tức không được mà cứ tỏ ra bình thường mà sống cũng không xong, chẳng phải như thế này lại đúng ý mình sao… việc Thảo có lỡ phát sinh quan hệ với ai cũng nằm trong dự tính, và trước đó bản thân cũng tự nhủ rằng nếu có chuyện gì xảy ra cũng không nên trách cô ấy sao?

Tất cả đều do mình bắt đầu trước… nhưng… tại sao lại là ông Phú bảo vệ chứ? Không! Ông ta cũng là người mình chọn để làm việc đó mà… sao lại tức thế này cơ chứ? Hay vì do vợ mình lựa chọn ông ấy trước nên mới có cảm giác tức giận này… nhưng tại sao lại là ông Phú mà không phải chàng trai trẻ khỏe nào đó… do chim ông ấy to sao… hay do… lửa gần rơm lâu ngày cũng bén… Không! Từ trước đến nay, có bao giờ vợ mình có cảm giác với người lớn tuổi đâu…

– “TẠI SAO? TẠI SAO MỌI CHUYỆN LẠI NHƯ THẾ NÀY!!!”

Minh tự gào thét trong đầu mình, anh ôm đầu gục xuống chiếc ghế đá công viên, cảm giác bị chính người vợ mà mình hết lòng yêu thương và đặt hoàn toàn niềm tin lại đi lén lút làm trò đó với ông Phú bảo vệ… thực sự đau đớn mà… Trước đây, khi Minh mới biết Thảo, nàng là người khó chinh phục nhất, cũng là người xinh đẹp nóng bỏng nhất, giỏi giang nhất mà Minh từng gặp, thời đó có hàng trăm hàng tá người xếp hàng tán Thảo, từ những đại gia công tử nhà tỷ phú… cho đến những nhân vật tầm cỡ nhất… thời đó Thảo được ví như một siêu phẩm của thủ đô… nàng cực kỳ nổi tiếng khi mới chỉ học lớp 11… thậm chí rất nhiều kẻ ao ước chỉ cần được rủ Thảo đi chơi một lần thôi cũng được, nhưng không một ai lọt vào mắt xanh của nàng… Cuối cùng Minh xuất hiện một cách tình cờ và vì Minh là một người vui tính hòa nhã, lại cao to đẹp trai top trường, hai người thực sự rất hợp nhau cả về tính cách lẫn sở thích, Thảo luôn cảm nhận được sự ấm áp từ Minh, một trái tim chân thật, một tình yêu thuần khiết, Minh khác với tất cả những người còn lại, những đám người kia chỉ mang lại cho Thảo sự phiền toái và nghi ngờ, bởi vậy Thảo rất không thích xã hội bên ngoài, nàng cho đó là một thế giới đầy rẫy những nham hiểm, lòng tham, sự ích kỷ của con người, họ lừa lọc nhau để đạt được mục đích, vì vậy Thảo chọn ở bên Minh đơn giản bởi vì nàng cảm thấy yên bình… Và từ khi nhận lời yêu Minh, Thảo đã chủ động cắt đứt mọi nhân tố có thể khiến Minh ghen tức, nàng là một người như thế đó, nếu đã yêu thì sẽ yêu hết mình, luôn biết nghĩ cho người mình yêu. Thậm chí Thảo đã chủ động khóa cả facebook và instagram có hàng chục triệu follow chỉ để lui lại sống một cuộc sống yên bình, hạnh phúc với Minh. Đó cũng là mơ ước của nàng.

Thảo như một cô gái trưởng thành xinh đẹp nóng bỏng với body trên cả chuẩn mực, nhưng nàng rất ngây thơ, hiền lành và tốt bụng, nàng vẫn còn những tờ giấy trắng chưa được viết lên, và Minh biết mình là người có trách nhiệm phải viết tiếp những trang giấy trắng đó để… Thời đó, tình dục là một cái gì đó quá lạ lẫm, tò mò đối với Thảo, vì Minh là người đầu tiên và duy nhất được làm chuyện đó với nàng, thậm chí đến bàn tay của Thảo còn chưa một chàng trai nào được nắm qua chứ đừng nói là cơ thể bên trong… nhưng… đến thời điểm này anh đã viết lên đó những thứ gì? Anh không thể lường trước được sự việc nó lại ra nông nỗi này chỉ vì cái sở thích bệnh hoạn của mình… Nội tâm giằng xé, Minh nghĩ chính mình đã làm vấy bẩn con người thuần khiết của Thảo, anh đau đớn ôm đầu, anh thật khó có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này…

Lúc này cũng khá muộn, Minh đứng dậy, anh đi đến một quán bar nhẹ nhàng và ngồi uống rượu một mình… khi mà trái tim nhỏ bé của anh không chịu được đau đớn giày vò thêm nữa, Minh liền nhấc điện thoại lên, anh gạt mấy chục cuộc gọi nhỡ của vợ, của mẹ mình và bấm số vị bác sĩ tâm lý, sau đó anh đã hẹn vị bác sĩ đến đây để tâm sự, lúc này anh cần một liều thuốc tinh thần mà chỉ có vị bác sĩ này mới giúp được…

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →