Thụ tinh - Tác giả Fafamini

Phần 77

Chương 77/98
Phần 77

Trên đường về, tâm trạng Thảo cực kỳ thoải mái, lúc này nàng mới ngẫm ra được sự kỳ diệu của tình dục, bảo sao nhiều gia đình tan vỡ vì chuyện chăn gối như lời cái Linh kể hoàn toàn có căn cứ, lúc đầu nàng không tin nhưng đến bây giờ và những cảm xúc tiêu cực mà nàng đã trải qua khi cơ thể không được thỏa mãn là minh chứng sống cho điều đó rồi.

Thảo lại suy nghĩ đến căn bệnh của chồng mình, nếu như một gia đình hạnh phúc phải song hành với thỏa mãn tình dục thì việc nàng chiều theo những gì chồng mình yêu cầu là điều cần thiết, và… thực ra nó cũng không đến nỗi tệ… làm chuyện đó với người đàn ông khác… nàng cũng có rất nhiều cảm giác đấy chứ… Lồng ngực Thảo thở mạnh khi nghĩ đến tương lai, nhưng chuyện ngày hôm nay nàng sẽ xử trí như thế nào đây, mặc dù anh ấy bị bệnh đó nhưng thực sự đây là một sự phát sinh ngoài ý muốn, và cũng chưa được sự cho phép của anh ấy… Hmm… Thảo thở dài, bỗng nàng có một chút lo lắng vây quanh cảm xúc của mình lúc này…

– Tinh! Tinh! Tinh! – Tiếng chuông điện thoại reo lên làm Thảo giật mình, nàng cầm điện thoại lên mở to mắt vì rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, cuộc gọi zalo hay facebook hiện đằng sau số của Minh.
– Em đây! – Thảo run run nói, bỗng nàng có một cảm giác chẳng lành.
– Tại sao đến giờ EM MỚI NGHE MÁY!!! HẢ??? – Phía đầu dây bên kia là Minh, chất giọng bực bội và buồn bã xen lẫn nhau khiến Thảo nhanh chóng rơi vào sợ hãi. Y như rằng, ngay những giây phút sau đó là cơn thịnh nộ của Minh, chưa bao giờ Thảo thấy Minh tức giận vì mình không nghe điện thoại đến vậy. Và cuối cùng nàng cũng nghe được tin dữ khi biết bác An vừa mới mất vì căn bệnh quái ác. Thảo là người mau nước mắt, có quá nhiều cảm xúc lúc này, nàng dừng xe lại bên đường và khóc… nàng tự dằn vặt bản thân khi không nghe máy của Minh, những lúc gia đình đang xảy ra chuyện thì nàng lại đi làm chuyện ấy với một người đàn ông khác… Thảo khóc một lúc mới trấn tĩnh để về nhà.

Thảo về đến nhà, nàng mở cửa, tim đập chân run vì sợ, lúc này nàng sợ rất nhiều thứ, nhìn thấy Minh đứng khoanh tay nhìn ra cửa sổ, biết vợ về nhưng Minh vẫn đứng im không nói gì, điều này càng làm Thảo thấy lo lắng.

– Em về rồi… mình về quê luôn không anh… – Thảo nói nhỏ và mím môi nhìn chồng. Bỗng Minh quay lại làm Thảo giật mình, dáng vẻ to lớn của Minh lúc tức giận trông thật đáng sợ, chẳng mấy ai dám solo với Minh khi trông anh thế này cả.
– Em đi đâu? – Câu nói nhỏ nhưng khuôn miệng không mở ra, ánh mắt đỏ như lửa đốt, hai bên má phồng lên hai cục nghiến răng thấy rõ.
– Em… – Thảo ngập ngừng, nàng cúi mặt xuống đất, hai bên má đỏ ửng, nàng đặt túi xuống ghế sofa rồi dùng tay vuốt tóc mình vén ra đằng sau mang tai.
– Hử? Sao em lại không nói gì? EM ĐI ĐÂU HẢ? – Minh lúc này không kìm nén được mà trừng mắt hét to, răng nghiến cọt kẹt như thể sẽ ném Thảo xuống dưới lầu ngay lập tức.
– Em… em đi uống nước với bạn… – Thảo nhắm tịt mắt, những dòng nước mắt chảy ra rồi khóc hu hu vì quá sợ, thực ra nàng không muốn giấu chuyện với bác Lếnh, nàng đã nghĩ sẽ tìm một cách thật khéo léo để nói ra nhưng lúc này tâm trạng của chồng không được tốt khi bác An vừa mất, nàng mà nói chuyện đó ra thì mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức không thể tưởng tượng được.
– Điện thoại… em để trên xe… huhu… em xin lỗi… huhu – Thảo khóc nấc lên, gương mặt xinh xắn lúc khóc trông vừa yêu vừa thương, Minh cau mày nhìn Thảo một lúc, sau đó đôi mắt hạ dần xuống, điều này làm Minh thở dài, trông vợ như vậy anh nhanh chóng mềm lòng không thể mắng được nữa, lần nào cũng thế, cứ hễ Thảo rơi nước mắt là ngọn lửa trong lòng bị dập tắt một cách nhanh chóng… đúng là anh hùng không thoát được ải mỹ nhân.
– Thôi! Thu xếp đồ đi! – Minh nói rồi đi vào phòng, hai vợ chồng người giận, người bĩu môi phồng má xị mặt thu xếp quần áo đề về quê làm đám tang cho bác An.

Hai vợ chồng lái ô tô về quê, trên đường đi hai người lại làm lành tuy nhiên trong Minh vẫn có điều gì đó khúc mắc… về vợ mình… anh đâu biết trong khi anh nhận được tin dữ thì vợ anh đang làm tình với một ông già cơ chứ… nhưng lúc này anh không còn tâm trí để nghĩ nhiều nữa, việc hệ trọng trước mắt cần phải làm trước.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện

Bỗng nhiên ở đằng xa có tiếng nói to vọng lại, có rất nhiều các ông các bà trong nhà đang xúm vào chiếc điện thoại, hình như là đang chửi người bên kia đầu dây, nhìn không khí cực kỳ căng thẳng, Thảo có nghe loáng thoáng trong điện thoại tiếng khóc của một người đàn ông. Lúc sau có một ông đi tới ngó vào trong xe ông Vũ và nói muốn gửi nhờ thằng cu Đạt ra Hà Nội ở nhờ khoảng mấy ngày, bố nó ông Sí đang bắt máy bay từ Sài Gòn ra đón nó, bố nó cắt liên lạc với gia đình và không hề biết chuyện bà An vừa mất, đây cũng là một cú sốc đối với ông Sí, ông cũng rất thương yêu thằng cu nhưng vì một lý do nào đó ông đã bỏ nhà đi suốt mấy tháng nay, việc ông bỏ đi vì thằng cu thiểu năng như mấy bà kia nói không phải là thông tin chính xác, nếu thực sự vì lý do đó ông phải bỏ đi từ lâu rồi mới đúng… miệng lưỡi thiên hạ đồn đoán thật cay độc.

– Này Minh! Tình hình là thằng Đạt sẽ ra ngoài Hà Nội với nhà mình, bác Sí đang sắp xếp công việc để bay từ Sài Gòn ra đón nó, hai con có thể chiếu cố nó vài ngày không? Vì bố sắp tới rất bận, mẹ con cũng đi chùa cả ngày không ai ở nhà! – Ông Vũ đứng ngoài cửa xe Minh nói, thằng Đạt dù gì cũng là cháu nên ông cũng rất thương nó, mặt ông trông khá mệt mỏi, vài ngày qua ông đã cố gắng hết sức vì bản thân là trưởng nam của gia đình.
– Vâng! Bố cứ để thằng Đạt chỗ con, có vợ con ở nhà sẽ chăm sóc cho nó! – Minh đồng ý luôn vì ngày xưa bà An cũng nuôi Minh một thời gian, đến nay Minh vẫn chưa báo đáp được gì…
– Vâng! Bố yên tâm, con sẽ chăm sóc cho em Đạt chu đáo ạ! – Thảo nhìn ông Vũ nói khiến ông quay mặt đi vì ngại, lúc này ông đang cố gắng không có suy nghĩ đen tối gì với con dâu ở thời điểm này. Lúc sau, Thảo nhìn về phía thằng cu hai má hơi ửng hồng, nàng có một khúc mắc nhỏ đó là vấn đề của thằng Cu, trước đây nàng cũng đã gặp phải tình huống khó xử đó rồi… đã vậy lúc này nó đã lớn hơn một chút… nhưng rồi nàng tự trấn an bản thân rằng sẽ tự cân đối được mọi việc, vì lúc này không còn cách nào khác, nàng đã hạ quyết tâm sẽ tự tay chăm sóc nó trong mấy ngày tới.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →