Phần 93
Sau khi về phòng, Thảo trằn trọc mãi không ngủ được, cơ thể vẫn hưng phấn khó chịu, khiến âm đạo nàng rỉ ra nước nhờn ướt cả hai bên mép bướm… lúc nãy mút cho bác Phú là lúc nàng cảm thấy hưng phấn nhất… cảm giác hôm nay cơ thể nhạy cảm một cách mãnh liệt, thật khó tả… Hmm… Anh Minh, sau khi thỏa mãn anh ấy lăn ra ngủ mà chẳng thèm quan tâm mình thế nào… lần nào cũng vậy… Thật là chán… Thảo cau đôi lông mày lá liễu và mím đôi môi đỏ, trông mặt nàng tức giận cũng rất xinh xắn đáng yêu… tất cả vì Minh không bao giờ để ý đến cảm nhận của nàng… còn chưa kể cái thói thích vợ làm chuyện đó với người khác thật sự quá bệnh hoạn mà…
Thảo đặt điện thoại xuống giường, nghe thấy tiếng ngáy của chồng, nàng càng cảm thấy khó chịu, tại sao anh ấy lại thoải mái ngủ như thế trong khi mình cảm thấy khó chịu quá, cái cảm giác này giống hệt với trước kia, những đêm không được làm tình với chồng vì công việc của anh ấy quá dày đặc… hồi đó chỉ cần anh ấy làm chuyện đó với nàng, dù nhanh hay chậm, to hay nhỏ cũng được… nhưng nào có… mỗi đêm khó chịu, ngứa ngáy âm đạo nhưng vẫn phải bấm tay kiềm chế sự hưng phấn đó để ngủ… Lúc này cảm giác ấy lại ùa về khiến Thảo trằn trọc ngủ không ngủ nổi, ngồi dậy cũng không xong… Nghĩ đến bác Phú ở bên kia, nhưng là con gái ai lại chủ động sang đó để làm chuyện vớ vẩn chứ…
Thảo thở dài, nàng nhắm mắt nghĩ lại lần đầu tiên cái thứ đó của bác Phú đưa vào trong cơ thể nàng ở trong hang thật sự rất sướng, sướng đến mức toàn bộ cơ thể nàng tê dại, khoan khoái không thể diễn tả nổi… rồi hai lần lén lút dấu chồng ở chính căn nhà của mình… đó là một hành động không thể tha thứ được, nhưng nàng phải thừa nhận cảm giác lén lút ấy tuy vừa sợ vừa lo lắng nhưng thực sự nó khoan khoái và hưng phấn hơn làm tình đơn thuần rất nhiều lần… cảm giác đó rất dễ khiến người ta thăng hoa lên đỉnh.
Bỗng điện thoại của Thảo sáng đèn, có rất nhiều tin nhắn gửi đến cùng một lúc như bị nghẽn mạng vậy… Thảo mệt mỏi cầm điện thoại lên xem thì đó là tin nhắn của bố Vũ. Thảo bấm vào xem qua thì toàn là những lời giải thích và xin lỗi. Nàng cau mày và xóa hết tin nhắn của bố Vũ, nàng cũng không nhắn lại một tin nào cả. Một khi lòng tự trọng của một tiểu thư đài các bị tổn thương thì chẳng thứ gì có thể chữa lành… ông Vũ đã quá tự tin khi nghĩ con dâu không thể thiếu mình được vì chắc chắn con bé mê cu mình rồi.
Nhưng nào ngờ ông không biết bên cạnh Thảo còn có lão Phú… một lão già bảo vệ chim to không kém gì ông, lão ta còn có điểm mạnh là bản tính chất phát, hiền lành, tốt bụng… lão ta đã dùng thứ đó để lấy niềm tin của Thảo, và rồi dần dần ở cạnh Thảo, một cô bé xinh đẹp nóng bỏng nhất mà lão ta từng nhìn thấy, lão đã si mê Thảo từ những giây phút đầu tiên, điều này cũng khiến bản năng của một lão già háo sắc trỗi dậy, gừng càng già thì càng cay, để đạt được mục đích của mình lão đã rất khéo léo dựa vào khả năng của bản thân chính là vỏ bọc của một người già đáng kính, tốt bụng và hết sức đáng thương để trèo kéo đưa đẩy Thảo… và lão đã đạt được mục đích của mình ngoài mong đợi, thật là một lão già may mắn.
Lúc sau, điện thoại Thảo lại sáng đèn, lần này là số của bác Phú. “Cháu ngủ chưa?” Cảm giác có chút hồi hộp khi số bác Phú lại nhắn đến vào thời điểm này.
– “Dạ, cháu chưa ạ, bác có việc gì không ạ?”
– “Minh nó ngủ chưa cháu?”
– “Anh Minh ngủ rồi ạ…”… Thảo khẽ quay đầu lại liếc nhìn Minh, hành động này của Thảo cũng đã bị Minh nhìn thấy, thấy vợ mình lén lén lút lút nên Minh sinh nghi, anh nằm im bất động như thể mình đang ngủ rất say.
– “Hôm nay, bác thấy cháu không được khỏe?”
– “Vâng! Cháu cũng thấy trong người hơi mệt ạ” – Nhắn đến đây Thảo thấy mệt thật, vì bác Phú nhắn lâu quá, hỏi có hai câu mà mất tận mười phút, như kiểu bác ấy phải căng mắt ra gõ từng chữ trên chiếc điện thoại vậy… có lẽ bác ấy già rồi nên việc nhắn tin như này là rất khó, nhưng bác ấy vẫn cố gắng nhắn cho nàng vì sợ gọi điện Minh sẽ thức giấc… Kể ra lão Phú vẫn cẩn trọng có chút đề phòng Minh…
– “Cháu lên chưa?” – Thảo nhíu lông mày lại, nàng chẳng hiểu sao bác Phú lại nhắn cho mình câu tế nhị thế này… Thường ngày bác ấy điềm đạm, ăn nói dễ nghe lắm mà… sao lại hỏi thẳng mình như thế chứ… Thảo đỏ mặt, phải chăng bản thân đã nghĩ quá nhiều… chưa chắc bác ấy đã hỏi mình chuyện đó.
– “Lên là sao ạ? Cháu không hiểu” – Thảo đành nhắn lại một tin vì nàng không tin bác Phú lại vô duyên như vậy.
– “Cháu có lọ thuốc nhỏ mắt không? Bác cảm thấy đau mắt, cháu cầm sang đây giúp bác được không? Bác cảm ơn Thảo!” – Phải vài phút sau lão Phú mới nhắn lại, lão đổi chủ đề rất nhanh, tuy là một người già, và chỉ là bảo vệ lao động chân tay nhưng lão nhắn tin khá lịch sự và không hề khô khan chút nào. Thảo quay người liếc Minh, nàng mím môi, gương mặt tỏ rõ sự lưỡng lự hồi hộp, sang đó liệu chồng có cho phép không… nửa đêm nửa hôm rồi… cơ thể lúc này lại rất nhạy cảm từ nãy đến giờ cứ hưng phấn khó chịu sao á… tiếng gáy của Minh vang lên rất đều như thể giúp Thảo có thêm sự quyết đoán… Cuối cùng, nàng lại quay nhìn chồng lần nữa và chống bàn tay thon dài của mình xuống đệm nhẹ nhàng ngồi dậy và lấy một lọ thuốc nhỏ mắt ở bàn trang điểm, sau đó lại liếc Minh thêm một lần nữa, khi chắc chắn rằng chồng mình vẫn ngủ rất say… nàng bước nhẹ đôi chân trần của mình trên nền nhà lạnh và nhẹ nhàng đi sang phòng bác Phú… Đi ra đến cửa Thảo lại quay nhìn Minh thêm lần nữa, và nhìn xuống đôi dép đi trong nhà của mình ở cạnh giường… nàng cau mày khi thấy bản thân sao phải lén lút như vậy, chỉ là sang đưa cho bác Phú lọ thuốc nhỏ mắt thôi… đấu tranh tư tưởng một lúc, nàng nhẹ nhàng mở cửa và bước ra ngoài.
Sang đến nơi, Thảo khẽ mở cửa và thấy bác Phú đang ngồi ở đầu giường mặc một chiếc áo ba lỗ trắng và chiếc quần đùi xanh đỏ huyền thoại, mắt đeo một chiếc kính lão, hai mắt đang nheo lại cầm điện thoại, hóa ra đây chính là lý do mà lão Phú nhắn tin cho nàng rất lâu.
– Bác~… cháu mang thuốc sang cho bác ạ… – Thảo nói thầm, sau đó đóng lại cửa, Thảo đang cố tỏ ra tự nhiên trước cảm giác hồi hộp của mình.
Thấy Thảo ông Phú vội vàng bỏ kính và điện thoại xuống, gương mặt rạng rỡ ngồi dịch lại về phía đầu giường. “Cháu ngồi đây cháu!” Ông Phú thì thào đập nhẹ tay xuống chiếc đệm.
– Cháu đóng cửa rồi, bác cứ nói to lên đi ạ… – Thảo mím môi ngồi xuống giường, nàng vẫn mặc chiếc áo hai dây và không mặc áo lót bên trong, bên dưới nàng đã thay một chiếc váy ngủ toàn những bông hoa đủ màu sắc dài đến đầu gối.
– Khà! Khà! Bác sợ thằng Minh nó dậy! Ông Phú ngồi khoanh chân lên giường và vặn to ánh đèn ngủ lên hết cỡ khiến căn phòng sáng trưng một góc… trên chiếc đệm cao su non, trông ông Phú cứ như đang nhún nhảy trên giường, ông tỏ ra điềm đạm rót chén chè đặc và uống một ngụm.
– Ơ! Bác lấy bộ ấm chén ở đâu đấy ạ, trông xinh quá hihi… Thảo ngạc nhiên vì chưa bao giờ nàng thấy bộ ấm chén này.
– À! Hôm nọ bác mua lên, vì bác thấy nhà cháu không có bộ ấm chén pha chè, thi thoảng còn mời khách cháu ạ khà khà – Vừa nói ông Phú vừa nhấp một ngụm to và khà một cái.
– Vậy ạ, cháu thấy anh Minh có hai bộ ở trong tủ ấy… Mà… bác còn đau mắt không ạ? Bác nằm xuống để cháu nhỏ cho… – Nói xong, Thảo mỉm cười xòe bàn tay thon dài ra trước mặt lão Phú, trong lòng bàn tay trắng trẻo là lọ thuốc nhỏ mắt 0,9%.
– Ờ! Bác quên khuấy đi, cháu nhỏ giúp bác, mỗi bên hai giọt! – Nói xong lão Phú nằm xuống giường và trợn mắt nhìn lên trần nhà.
Thảo nhìn bác Phú và từ từ vặn nắp lọ thuốc, nàng ngồi xuống, và khẽ chống một tay xuống đệm cạnh người bác Phú, nàng rướn người tới cẩn thận nhỏ thuốc vào hai mắt cho bác Phú, những giọt nước thuốc chảy ra khỏi mắt lão, khiến lão đưa tay lên để lau thì vô tình chạm vào bộ ngực mềm của Thảo… Nhưng chẳng ai nói gì, Thảo xấu hổ ngồi dịch xuống, một chân ở trên giường và một chân đặt xuống đất… tính nàng là vậy, lúc tối bác Phú bóp ngực nàng rất nhiều rồi nhưng lúc này vẫn cứ cảm thấy xấu hổ khi bị đụng chạm như vậy… Thảo liếc xuống đũng quần bác Phú và thấy nó đang nhô dần lên, tự nhủ sao trông bác ấy gầy gò ốm yếu mà cái đó cứ hễ sơ hở là to lên nhanh như vậy, chẳng bù cho anh Minh một chút nào.
– Cảm ơn cháu! Khà khà… Lão Phú chớp mắt vài cái rồi ngồi dậy liếc vào ngực Thảo, sau đó lão lại khoanh chân rót chè uống, mặc cho dương vật lão cộm lên trông thấy trong quần, cứ như không có gì xảy ra vậy.
– Lúc nãy bác nhắn gì cho cháu vậy, cháu không hiểu? – Thảo lấy tay chụp lại váy vì đang ngồi đối diện bác Phú. Ông Phú nhấp một chén nước chè, chép miệng vài cái.
– Thú thực… lúc nãy, bác thấy cháu… không được thoải mái. Đúng không? Ông Phú nuốt nước bọt như lấy thêm can đảm để nói. Đến thời điểm này, ông Phú cảm thấy mình với Thảo dường như đã có một chút gì đó kết nối nên lão cũng không hay ngại như trước đây.
– Dạ… cháu… thấy không thoải mái lắm… khi chồng cháu… cứ như vậy… – Thảo cau mày lại và nhìn vào ấm chè trước mặt.
– Haizz dù gì thì thằng bé cũng có bệnh, căn bệnh đó thật kỳ lạ… trong đời bác chưa bao giờ thấy ai lại như vậy… nhưng… sao bác thấy cháu lại cam chịu điều đó đến vậy? Hay cháu có nỗi khổ riêng? Nếu như… cháu không thoải mái, lần sau bác sẽ không làm chuyện đó nữa… – Ông Phú nhìn vào bộ ngực to của Thảo vừa nói vừa nuốt nước bọt, lúc tối đã được bú chán chê rồi nhưng lúc nào ông cũng thèm được úp mặt vào đó.
– Cháu… làm mọi việc… chỉ muốn giúp anh ấy… vì anh ấy cũng chịu thiệt nhiều rồi… cháu cũng chỉ muốn giúp anh ấy thoải mái hơn trong cuộc sống… – Thảo mím môi tâm sự. Thấy bác Phú cũng quan tâm đến mình nên Thảo đã mở lòng hơn, vì dù gì cũng đã gần gũi đến mức này nên để bác ấy biết chuyện gì đang diễn ra, vì không chừng bác ấy lại nghĩ câu chuyện sang một hướng sai lệch khác.
– Haizz… thực ra mà nói, trong chuyện này bác rất cảm ơn các cháu… đã là người bạn thân thiết của bác… những điều các cháu cho phép là những điều ngoài sức tưởng tượng của bác… nhưng… thiết nghĩ… cháu nên để ý cho bản thân mình hơn, dành một chút gì đó cho bản thân… ý bác là… cháu hiểu đó… – Ông Phú lắp bắp, sau đó lại nhấp một chén chè để lấy bình tĩnh.
– À Cháu uống chè không?
– Dạ cháu không uống đâu ạ… – Thảo đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định và suy nghĩ về câu nói của bác Phú.
– Thảo à… cuộc sống này ngắn ngủi lắm… một người già như bác không biết sau này sẽ thế nào, nên thế mỗi ngày bác đều sống hết mình, tuy có chút ích kỷ. Nhưng đời sống được mấy đâu cháu… phải biết nghĩ cho mình chứ… cháu hiểu ý bác không?
– Hmmm… Thảo không nói gì chỉ thở dài, dường như những câu nói của lão Phú cũng có ảnh hưởng đến nàng.
– Thảo này… có một chuyện… bác đau đáu suốt thời gian qua… hôm nay nhân dịp bác cháu mình tâm sự được không? Cháu có buồn ngủ không? – Ông Phú nói và ngồi dịch sát lại với Thảo một chút, lúc này chân ông Phú chỉ cách chân Thảo khoảng hai gang tay.
– Dạ cháu chưa buồn ngủ ạ… bác cứ hỏi đi ạ… – Thảo nhìn lão Phú rồi liếc mắt xuống đũng quần lão, gương mặt của nàng hây hây đỏ như say rượu.
Phía bên kia… Minh cũng hồi hộp không kém khi nghe hai bác cháu nói chuyện, nhìn qua màn hình điện thoại anh càng liên tưởng đến việc tối nay vợ mình và lão Phú sẽ đè nhau ra. Rồi đây họ sẽ hỏi nhau chuyện gì mà có vẻ bí mật đến vậy, bức màn sắp được vén ra rồi. Minh sắp có câu trả lời cho sự nghi ngờ của mình… Anh nuốt nước bọt nhìn dáng ngồi của vợ mình qua điện thoại, vợ anh lúc nào cũng rất đẹp, kể cả dáng ngồi… nàng đang đặt một chân trên giường, một chân dưới đất, mặc dù giường khá cao vì chiếc đệm cao su dày đến 30cm nhưng đôi chân dài của nàng vẫn để rất thoải mái ở dưới đất… chiếc váy màu trắng trùm qua đùi, lưng thẳng khiến ngực nàng ưỡn lên, bộ mông vừa to vừa cong làm lớp váy căng ra trông cực kỳ gợi dục, mái tóc dài xõa xuống hai bên ngực che đi hai đầu ti đang nổi lên sau lớp áo, nàng không hiểu sao mình lại hồi hộp đến mức khiến đầu ti nổi lên như vậy, có lẽ do cơn hưng phấn từ nãy vẫn chưa dứt, nay lại ngồi nói những chuyện tế nhị với bác Phú nên nàng có chút bứt rứt khó tả… Minh nuốt nước bọt khi tưởng tượng ra lão Phú nhìn vào chiếc áo hai dây sexy của vợ, nó làm lộ ra một phần ngực và chiếc cổ trắng phau của Thảo, cánh tay nàng vừa thon vừa trắng không chút vết nhỏ đang đặt ở phần váy dưới đùi… Còn lão Phú ngồi khoanh chân trên giường, trông lão ta đen nhẻm, gầy gò xấu xí nhỏ con… cùng với cái đầu hói trông lão Phú chẳng khác một con yêu tinh trong phim truyền hình. Minh cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bao nhiêu tưởng tượng và suy nghĩ hiện lên trong đầu, ngay lúc này đây anh sẽ giải đáp được toàn bộ thắc mắc của mình, linh cảm cho anh biết tối nay mọi nghi vấn của anh sẽ có lời giải qua…
– Ngày xưa, lúc mới gặp cháu… bác cứ nghĩ cháu khó gần lắm… khà khà… thời gian trôi nhanh thật! Ông Phú gật gù nhìn xuống dưới đệm, ông lại làm bộ mặt trầm tư ra vẻ như không chú ý đến cơ thể của Thảo ngay trước mắt.
– Vâng… thực ra nhìn cháu ít nói nhưng cháu cũng dễ gần lắm ạ… – Thảo mỉm cười, bên kia Minh hồi hộp lắng nghe, hóa ra họ đã quen nhau từ lâu rồi, từ lúc nào mà anh không hề hay biết, mải mê công việc đến nỗi không để ý vợ có những mối quan hệ nào.
– Khà khà! Nhớ hồi đó được nói chuyện với cháu mà bác hãnh diện khắp chung cư, đồng nghiệp ghen tị với bác lắm! Khà khà… Ông Phú vừa nghĩ vừa cười một nụ cười tự hào. Thảo mỉm cười không nói gì, thực ra nàng khó gần thật, vì nàng rất ghét xã hội bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm lừa lọc nhau nên nàng cực kỳ đề phòng với tất cả mọi người, chẳng qua ông Phú may mắn tiếp xúc được với Thảo những lúc nàng yếu lòng nhất vì áp lực về việc sinh con đẻ cái. Sau khi tiếp xúc nàng cảm thấy bác Phú là người đáng tin nên mới mở lòng như vậy…
– Hồi đó cháu cũng ít bạn… cũng may có bác tâm sự cùng cháu…
– Ui dào! Có gì đâu! Được nói chuyện với cháu là một niềm vinh dự rồi… người may mắn là bác mới đúng! Khà khà! Mà… Thảo này… bác… thực ra bác… chuyện này khó nói… nhưng… – Ông Phú ấp úng, bên kia Minh mở to mắt nhìn hai người qua màn hình điện thoại, anh ngồi dậy tập chung lắng nghe.
– Sao bác ấp úng thế hihi… – Thảo che miệng cười.
– Bác… thực sự chuyện này khó nói quá… nếu như có gì không phải… cháu không trả lời cũng được…
– Vâng… bác đừng ngại… bác không nhớ cháu và bác đã trải qua khá nhiều chuyện hay sao ạ… hihi… – Thảo là chúa tò mò nên nàng không ngại động viên bác Phú bằng câu nói đó, nhưng nàng không hề biết phía bên kia Minh mới là người tò mò hơn cả, trải qua nhiều chuyện là những loại chuyện gì, anh càng lúc càng tò mò, trái tim nhỏ bé của Minh đang run lên vì những bí mật của vợ mình, cứ nghĩ cô ấy sẽ không dấu anh điều gì, nhưng đến thời điểm này, Minh dần cảm thấy sụp đổ…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →