Phần 123
Hai thầy trò bọn họ đi rồi mà trong lòng hai người ẩn núp như Vân Linh và Âm Phong Huyết Độc còn chưa hết kinh mang.
Vân Linh thì kinh mang vì chàng trong lúc vô tình, lại biết được phương cách cứu chữa cho Tiêu Dao Dao thoát khỏi Mê hồn ảo ảnh đại pháp, nhưng điểm khó khăn là việc cứu chữa đó, buột lòng chàng phải phá hủy đi trinh tiết của nàng. Như vậy liệu có đúng hay không ?
Mặt khác, theo như lời lão ma lần trước đã nói, thì trong vòng 1 ngày, nếu Tiêu Dao Dao không tỉnh lại được, thì sao đó, tâm tính nàng sẽ bị luyện hóa, khi đó nàng sẽ trở thành một dâm nữ. Suốt đời sẽ bị thiên hạ cười chê. Sống một kiếp sống nhục nhã vô cùng.
Hai điều này làm cho chàng phân vân, hiện thời chưa biết nên tính cách nào cho tốt nhất.
Bấy giờ, Vân Linh vì mãi suy nghĩ chuyện của Tiêu Dao Dao, nên không nhận thấy Âm Phong Huyết Độc đã bí mật phi thân đuổi theo Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương.
Đến khi Vân Linh tỉnh lại, thì đã không còn nhìn thấy Âm Phong Huyết Độc đâu nữa.
Vân Linh biết Âm Phong Huyết Độc võ công cao lắm. Trên giang hồ khó có người có thể làm hại được lão. Vì thế chàng cũng không để ý đến hành tung của Âm Phong Huyết Độc, mà quay vào phòng Tiêu Dao Dao định ôm lấy nàng nọ mang đi.
Không ngờ Vân Linh vào phòng Tiêu Dao Dao rồi, mới phát hiện thân thể nàng nọ đã biến đổi trở nên kỳ dị. Khắp người da thịt đỏ bừng bừng, hạ thân liên tục run rẩy, thân hình uốn éo run lên từng đợt. Hình ảnh đó còn động nhân hơn bất kỳ hình ảnh nữ nhân nào trước đây chàng đã từng thưởng thức.
Vân Linh nhớ lại lời nói lúc trước của gã hán tử trung niên – sư phụ của Diệp Thanh Thanh thì hết sức lo âu.
Chàng biết thời gian 1 ngày sắp hết, nên việc cứu người không thể chần chừ. Nếu một khi chàng trễ nãi cứu người, thì sau này hối hận cũng không kịp nữa.
Có điều chuyện xảy ra thực tế giữa hai người chỉ là sự ôm ấp nhau nhất thời, không hề xảy ra những việc quá đáng. Ấy thế nhưng trong Mê hồn ảo ảnh đại pháp do Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương tạo ra lại hoàn toàn khác hẳn. Trong mê cảnh ấy, Vân Linh và Tiêu Dao Dao hoà nhập vào nhau, ái ân đến cực đỉnh khoái lạc. Không những chỉ có vậy, mà Tiêu Dao Dao còn bị chàng nọ đưa lên đỉnh vu sơn hết lần này đến lần khác, làm cho nàng chết ngất trong vùng cực lạc, cơ thể như bay bỗng lên tận mây xanh, mãi mãi không sao xuống được dưới đất.
Trong khi khoái ngất, nàng liên tục gọi tên Vân Linh, âm thanh càng lúc càng mê người, cứ như vậy mà bị chàng nọ vùi dập, đến mức hồn phách như tan ra.
Ở hiện thực, Vân Linh thì rất ngạc nhiên. Chàng thấy tên mình liên tục được mỹ nhân nhắc tới. Âm thanh lại cực kỳ du dương, làm như trên đời chỉ có mỗi tên chàng là đẹp nhất, nếu chẳng vậy tại sao trong cơn mê, cô nương kia cứ gọi tên chàng liên hồi làm chi.
Ban đầu chàng còn có phần ngạc nhiên, nhưng dần dần nhìn vào biểu hiện khuôn mặt Tiêu Dao Dao. Vân Linh bất thần bừng tĩnh nhớ ra hình dáng đó sao giống với hình ảnh khuôn mặt của Tiêu hồn ma nữ, khi nàng thăng hoa cùng chàng trong cơn mê ái ân.
Vân Linh nghĩ đến điều đó, thầm cho là mình đoán đúng. Nếu không thì lúc Tiêu Dao Dao tỉnh dậy, chắc chàng chỉ có nước giơ đầu chịu chết, chứ không biết nói làm sao nữa.
Vậy là, Vân Linh liều lĩnh đi ra đóng chặt lấy cửa, rồi cởi bỏ y phục bản thân, leo lên giường cùng mỹ nhân nọ truy hoan, hy vọng nhờ đó mà nàng nọ sẽ thoát khỏi Mê hồn ảo ảnh đại pháp.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →