Phần 161
Đột nhiên thân hình Vân Linh bị chấn động một cái. Hoá ra Tiểu ma tiên đã tắm xong trở lại, thấy chàng nằm lăn trên giường nên mới đập mạnh vào người chàng gọi chàng dậy.
Vân Linh tỉnh dậy ngơ ngốc đứng lên, bị Tiểu ma tiên đẩy ra nhà sau miệng nói:
– Chàng đêm nay không tắm rửa sạch sẽ, thiếp không cho chàng nằm chung.
Vân Linh chịu thua đành phải đi tắm rửa ở con suối nhỏ gần đó. Rồi tất tả tồng ngồng cứ thế mà về.
Chàng vào giường thì thấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vẫn nằm yên chưa ngủ. Nàng thấy chàng xích lõa như thế thì bịt miệng cười nói:
– Tướng công thật là tệ hại, không biết xấu chút gì.
Vân Linh biết nàng nói đến tên tiểu huynh đệ của mình. Không hiểu sao mới rồi nó còn yểu xìu mà bây giờ vào phòng ấp áp lại trở nên uy phong nhanh thế. Chàng bật cười khanh khách xông tới đè lên người Tiểu ma tiên, ma thủ lập tức nhanh chóng hoạt động, co kéo tháo bỏ lớp y phục trên người nàng.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nằm trên giường hai tay vươn ra chống trả yếu ớt, miệng cười lên từng hồi vì bị chàng chọc phải người làm nhột. Nàng sau một hồi lăn lộn trên giường, y phục trên thân đã không còn một mảnh.
Vân Linh bấy giờ mới chính thức chinh phục mỹ nhân, thân hình hai người quấn chặt vào nhau, ma thủ Vân Linh hoạt động ngày càng tích cực, làm mỹ nhân bên dưới rên rỉ không ngừng, cuối cùng thì tên tiểu huynh đệ đã xâm nhập vùng thần bí trên người nữ tử nọ, tiếng da thịt va chạm vào nhau lập tức vang lên, bầu không khí sục sôi như lửa cháy ngang mày.
Vân Linh trong người có dâm thuỷ lợi hại do Tiêu hồn ma nữ truyền sang, vì vậy nếu chẳng phải Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng trước đó đã ăn nhầm Thanh Dị Thảo có chất kích dục nữ nhân, thì nàng cũng không thể nào bồi tiếp chàng được. Hai người thụ hưởng hương vị ái ân cho đến lúc Tiểu ma tiên chịu không nổi đòi ngừng Vân Linh mới chịu buông nàng ra chìm vào giấc ngủ.
Tiểu ma tiên nằm nhắm mắt một lúc, lúc này trời đã tối cực, bên cạnh nàng Vân Linh đã ngủ say, nàng khẽ khàng ngồi dậy, đưa mắt nhìn Vân Linh đang nằm bên, nước mắt tự nhiên hoen mi.
– Ôi ! Tướng công !”
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng kêu khẽ trong lòng. Nàng nhìn chàng chăm chăm như muốn thu gọn hình ảnh chàng vào tâm khảm. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đang nghĩ gì ? Chỉ có nàng hiểu ? Không ai có thể hiểu ? Còn Vân Linh thì đã ngủ say, tất nhiên chàng không thể biết.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →