Phần 172
Đến tối hôm đó, Vân Linh mới giật mình tỉnh dậy vì những tiếng roi vun vút đánh vào thân người, âm thanh hỗn đỗn cùng mùi xú khí nồng nặc toả ra xung quanh làm chàng suýt nghẹt thở. Chàng mở mắt nhìn ra, liền phát giác bản thân đang ở trong một tình huống tồi tệ, xung quanh mọi người ai ai cũng bị xích chặt vào thân thuyền, tay người nào cũng cầm một một chiếc mái chèo, rõ ràng bọn người này chính là thuyền phu không thể khác được.
Cơ thể Vân Linh gần như rã rời, một chút sức lực còn không có, trong đầu chàng liên tục va lên những âm thanh o o kéo dài, đầu nhức như búa bổ, trong khi cả người mệt mỏi đói khát, tưởng như không thể nào nhúc nhích được.
Vân Linh chính là đang bị sốt nóng, lại bị kiệt lực và đói khát, chàng tưởng rằng số mệnh đã tuyệt, không ngờ lại có thể sống như thế này, quả là ông trời vẫn chưa dứt mệnh của chàng.
Chàng hiện giờ mơ hồ không biết mình đang ở nơi đâu, nhưng điều chàng biết rất rõ là bản thân đang bị xích vào thân thuyền, hai chân bị ghim chặt xuống đáy thuyền bằng những dây xích to như cổ tay, một chút dời đi cũng không thể nào được.
Trong cảnh mịt mù tối tăm đó, thỉnh thoảng lại loé lên tia sáng, những tiếng quát tháo vào tiếng roi đánh xuống, tất nhiên là đều nhằm vào những thuyền phu đang chèo thuyền kia.
Hai tên sai phu lúc này đang đi lại tới lui quát tháo bọn phu nô, buộc chúng phải tận lực mà chèo thuyền tiến lên, kẻ nào chậm chạp, lười biếng là bị ngay cái quất roi làm bằng những sợi thừng lớn của chúng, hành vi này liên tục được thực hiện, có những lúc đánh ra vô tội vạ, bất kể nạn nhân là ai.
Cũng may cho Vân Linh là hai tên sai phu vẫn tưởng là chàng còn bất tỉnh, do đó bọn chúng không đi tới chỗ chàng ngồi mà dùng roi đánh đập. Hơn nữa mà nói, khu vực mà Vân Linh đang ngồi là ở cuối thuyền, nơi đây gần với chỗ phóng xú uế, vì thế bọn sai phu cũng không thích lại gần chỗ đó.
Nhưng mà mọi chuyện không dễ dàng như vậy, 2 ngày sau đó, tuy Vân Linh cơ thể vẫn còn hư nhược, toàn thân hầm hập sốt nóng triền miên, một chút thuốc uống cũng không có, vậy mà bọn sai dịch thuyền phu vẫn không buông tha, bọn chúng đánh đập tàn tệ, buộc chàng phải chèo thuyền trong khi bản thân Vân Linh một tý sức lực vận động cũng khó khăn, nói gì đến việc chèo thuyền.
Vân Linh vì hơn chục ngày trời bị đói, bị khát, lại vật lộn với sóng biển đến mức sức lực suy kiệt, do đó nên mới trở nên tình trạng này. Chàng bị đánh đập như vậy, nhưng cũng không thể phản kháng, đành cố sống cố chết mà chèo thuyền, dường như không biết bản thân mình ra sao nữa.
Trong lòng Vân Linh lúc này chỉ còn một ý niệm duy nhất “phải sống” dù bằng cách nào cũng phải sống, cho dù bị đánh đập, bị chửi mắng, bị khinh rẽ thì cũng không thể không sống được.
Nếu chàng chết đi thì những người thân của chàng sẽ ra sao, chàng không thể và cũng không muốn bọn họ phải vì chàng mà đau thương, vì chàng mà rơi lệ.
Còn bản thân Vân Linh cũng không muốn rời xa bọn họ, rời xa những người thân yêu của chàng như Tiêu hồn ma nữ, như Sử Nguyệt Nga, như Hoạt trúc sư thúc…
Bởi thế mà Vân Linh dặn lòng phải nhẫn nhịn, phải cố vượt qua tủi nhục, đau thương, chờ cơ hội chàng khỏe lại thì sẽ không sợ ai hết, không phải ngán ngại kẻ thù nào trên cõi đời này.
Trong đoàn phu thuyền, ai nấy đều làm việc cật lực, hầu như rất ít cơ hội nghỉ ngơi, bọn họ chỉ được ăn và ngủ trong vỏn vẹn 3 canh giờ, trong thời gian đó chính là lúc Vân Linh âm thầm vận động Vô hình tâm pháp trong người, ra sức nâng cao thể lực, đẩy lùi cơn suy kiệt đã khiến chàng phát sinh bạo bệnh bất ngờ như vừa rồi.
Những ngày đầu tiên vận khí thật là vô cùng cực khổ, Vân Linh phải cố gắng lắm mới đưa được một ngụm chân khí đi quá một vòng chu thiên. Thời gian sau, chàng vận công càng lúc càng thuận lợi hơn, khí huyết lưu động ngày một dễ dàng, cảm giác như sức lực đã bắt đầu dần dần hồi phục.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →