Vô hình thần công - Tác giả Tiểu Long

Phần 77

Chương 77/202
Phần 77

Đến trưa hôm sau, mọi tin tức đã được mấy người đi về báo lại.

Bát quái thiên dị Bạch Thi khẳng định đã đi vào được Động Vô Bình. Lão ta vì sợ có kẻ khác xông vào cướp mất bảo vật nên đã dựng lên phía ngoài cửa Động Vô Bình một trận pháp kỳ quái. Điều này làm cho anh hùng thiên hạ không sao vượt qua được, có vào mà không có ra. Khiến ai ai cũng phải phẫn nộ.

Hàn Thiên Ma Nữ nghe tới điều đó không khỏi cau mày. Nhất thời chưa biết nên làm sao đây.

Lạc Băng Băng nói:

– Tiểu muội thấy quanh khu vực Động Vô Bình 20 dặm đều có cao thủ trú ngụ. Bọn họ ai nấy thực lực cũng không tầm thường. Lúc này đúng là mọi người đang chờ xem cao nhân nào có thể giải phá được trận pháp do Bát quái thiên di Bạch Thi đã dựng nên không ?

Lão đại trong Thanh Thành Tứ tú gọi là Diệp cô Thanh cũng góp lời:

– Tiểu nhân phát hiện ở phía Đông Động Vô Bình có người của Hắc Thanh Phái trú ngụ. Còn ở phía Tây là người của Hoàng Thiên giáo. Phía Bắc là người của các phe phái khác như Càn Thanh Cung, Đào hoa cung, Thanh Y Bang. Phía Nam là các độc hành đại đạo, cao nhân ẩn sỹ, tăng ni, tục đạo thảy đều ở đó.

Hàn Thiên Ma Nữ nghe xong không khỏi than dài:

– Ta hiện giờ đang lúc quan thiết, lại mắc phải bệnh tật. Nếu không ta đâu thể dễ dàng ngồi yên như thế này.

Vân Linh thấy Hàn Thiên Ma Nữ nói thế liền cười chấn an:

– Hiện thời, lão quái Bạch Thi dựng lên rào cản trận pháp nói chung là không hề bất lợi đối với chúng ta. Rõ ràng việc lập nên trận pháp như vậy đã hạn chế các đạo giang hồ xâm nhập vào Động Vô Bình. Điều này có phải là lợi cho chúng ta không? Tam tỷ nhờ đó có thể yên tâm dưỡng thương. Chờ ngày khỏe lại lúc đó bọn ta vào Động Vô Bình cũng không muộn.

Hàn Thiên Ma Nữ nghe Vân Linh nói thể cũng rất hợp lý liền nhìn chàng mỉm cười. Trong lòng quả nhiên hâm mộ tên Tiểu ma tinh kia đúng là suy nghĩ thấu đáo.

Thế nhưng lúc này Nhạn Nhạn lại xen vào nói:

– Thiên ca làm sao có thể khẳng định không ai có thể xông qua trận đó ? Lại nữa làm sao có thể nói an tâm là an tâm sao. Còn một vấn đề nữa, biết đâu lão quái Bạch Thi đã lấy được bảo vật rồi, sau đó lại chuồn đi. Như thế chúng ta chờ ở đây chẳng phải là há miệng chờ sung. Cuối cùng cũng không được gì hết.

Vân Linh nghe vậy liền phân bày:

– Nhạn muội nói cũng có lý. Thế nhưng trận pháp đó đâu phải tầm thường. Huynh chắc rằng cũng có nhiều cao thủ đã vào trận rồi. Thế nhưng họ đã bị giam trong trận. Vì thế nên bọn người bên ngoài cũng không ai dám mạo hiểm đi vào nữa. Còn như muội nói sợ lão quái Bạch Thi lấy được bảo vật trốn mất. Điều đó đâu dễ xảy ra. Mấy người xung quanh bốn phương tám hướng kiểu gì mà chẳng nhận thấy. Khi ấy trường huyết chiến xảy ra chúng ta cũng không thể không biết. Như vậy liệu chúng ta có chịu để yên hay không ?

Hàn Thiên Ma Nữ nghe Vân Linh và Nhạn Nhạn tranh cãi cùng nhau liền nói:

– Thôi được rồi. Hiện giờ theo ta thì cứ bĩnh tĩnh. Không đến mức phải sốt ruột. Chúng ta ngày mai sẽ đến bên ngoài Động Vô Bình xem như thế nào. Khi ấy có kế sách gì lúc đó sẽ tính toán sau.

Mọi người quyết định như vậy liền yên tâm quay về phòng nghỉ ngơi. Vân Linh đối với vấn đề này cũng bắt đầu suy nghĩ tìm cách giải quyết. Chàng về phòng suy nghĩ hàng giờ rồi quyết định phải xuất hành một chuyến trong đêm nay xem thử ra sao.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →