Phần 130
“Mỗi người trên thế giới này đâu đó quanh ta đều có một người lặng lẽ yêu thương mình… có lúc ta sẽ nhận ra… đôi lúc chẳng bao giờ biết đến người ấy, có bao giờ bạn nhìn lại phía sau, có bao giờ bạn biết ai đó vừa đi ngang qua cuộc đời bạn…”
Tôi đã từng đọc đâu đó dòng chữ này trong chính những trang blog của chị, may quá… có lẽ tôi vừa kịp nhận ra, may quá… chị vẫn đang ở đây, trong vòng tay tôi, ngọt ngào siết chặt lấy môi tôi bằng nụ hôn say nồng. Giữa những mối tình của một tên nhóc bay bướm, chị vẫn luôn lặng lẽ yêu thương tôi, bên cạnh tôi từng ngày, từng giờ. Còn tôi, lúc nào cũng nhìn về phía trước, tìm kiếm, trải nghiệm những cuộc phiêu lưu tình cảm, chơi trò chơi yêu đương, khám phá những cung bậc cảm xúc từ những mối quan hệ với một vài cô gái khác… đến nỗi không bao giờ nhìn lại phía sau hay thậm chí nhìn lại bên cạnh mình là ai.
Chị vẫn ở đây, luôn ở bên tôi… Bàn tay rung rung của tôi tuy khó cử động nhưng vẫn có thể ôm chặt lấy chị, xoa nhẹ lên từng cm cơ thể chị, rồi tay trái tôi cầm chặt lấy bàn tay phải, đè chặt vào giữa lưng chị. Tôi đã luôn tìm kiếm tình yêu, tôi đã luôn chỉ nhìn thấy Thy, nhìn thấy nỗi đau, lời hứa hay tình yêu của Thy… và quên đi rằng còn một người nữa đã luôn lặng lẽ bên cạnh xoa dịu trái tim tôi bằng tình yêu của mình. Nếu bàn tay phải tôi chính bởi vì yêu Thy mà bị thương đến nỗi cử động khó khăn thì cũng chính bàn tay này được chị mỗi đêm dùng thuốc xoa bóp mà dần dần hồi phục. Tôi luôn đi loanh quanh, long nhong bên ngoài, để rồi khi mệt mỏi, người đầy những vết thương theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng… thì lại quay trở về bên chị tìm kiếm bình yên.
Tôi và chị tưởng chừng như hôn nhau không bao giờ dừng lại nếu không có tiếng xe chở hàng bóp kèn chạy ngang qua. Chị cắn nhẹ môi tôi rồi dựa đầu vào vai tôi. Bờ vai thấp nhỏ, toàn là xương… vậy mà chị vẫn luôn dựa vào mỗi ngày. Tôi đưa tay quẹt lấy giọt nước mắt trên má chị, không cần nhìn, tôi cũng biết chị vẫn còn khóc…
– Xin lỗi! Vì làm chị… à… làm em khóc!
– Điên hết sức. Người ta khóc tại hạnh phúc, tại xúc động chứ bộ.
– Không! Xin lỗi là vì những lần anh làm em khóc trước đây. Anh đã không nhận ra em sớm hơn, để em thiệt thòi, để em luôn lo lắng, buồn nhiều vì anh.
– Được lo lắng, được buồn vì anh, em chấp nhận. Yêu một người là chấp nhận tất cả về người đó, dù tốt, dù là xấu xa nhất. Như cách anh chăm sóc em đó, hì hì… em ngang bướng, vô lý, bày đủ thứ trò làm anh phiền, làm anh mệt mõi… nhưng anh vẫn chịu được em.
– Ừ… thì đó là vì anh vẫn luôn xem em là chị mà.
– Do anh ngốc đó, anh hổng phân biệt được tình cảm thực sự của mình. Cái đồ ngốc như anh, nếu em hổng giúp một tay, chắc anh coi em là chị hoài luôn quá.
Tôi bật cười, tay xoa xoa lấy vai chị.
– Nhưng mà rõ ràng lúc nào em cũng nói chị là chị nhóc đó, rồi nào mình là người thân, là gia đình… là người nhà, người nhà kiểu gì tự nhiên giờ đòi yêu đương là sao?
Chị cắn nhẹ vai tôi, dung tay nhéo nhẹ vào ngực tôi, ngẩng mặt nhìn tôi chu chu miệng như con nít.
– Đồ ngốc… vậy cũng hổng hiểu. Ừ đúng là em luôn coi anh là người nhà, là gia đình mà.
– Ờ thì gia đình, là người nhà… thì sao?
– Là… gia đình đó hihi.
Chị nháy mắt..chị mĩm cười, tôi nhìn chị… điều gì vừa lóe lên trong đầu… tôi bật cười, nhưng rồi lại lặng người đi đưa ánh mắt nhìn sâu vào mắt chị, rồi lại nhìn ra phía xa bên kia thành phố, những ô nhà vuông vuông lấp lánh ánh đèn giữa những tầng tầng lớp lớp khối tường chìm giữa sương mùa giăng khắp thành phố..
“Ừ nhỉ… gia đình… thì ra là gia đình”.
Thì quá khứ của quá khứ
– Sau này đủ lớn, hãy xây dựng một gia đình nhỏ, được hông Mon?
– Gì? Đương không lèm bèm gì đó?
– Hứ! Đang nghiêm túc nha!
– Tự nhiên đòi xây dựng gia đình gì… nghe to tát quá.
– Na biết Mon phải sống xa gia đình từ nhỏ, Mon thiếu hạnh phúc gia đình. Nếu vậy… sau này Mon hãy xây dựng riêng cho mình một gia đình nhỏ. Vậy là giải quyết được vấn đề của Mon rồi đúng hông?
– Ờ ờ… giờ còn nhỏ xíu, lo xa chi.Con nít quỷ à?
– Cái đồ thấy ghét, người ta động viên mà nói vậy đó. Giận!!!
– Anh đang nghĩ gì ngẩn người ra vậy?
– Về cái gia đình em nói. Hình như hồi đó, Na cũng từng nói.
– Còn nhớ nửa hen?
– Ừ… nhớ chứ, chỉ là… không nói tới thôi.
– Giờ anh biết vì sao Na luôn từ chối yêu Mon chưa?
– Chưa!
– Biết ngay mà, đồ ngốc như anh sao biết được
– Ờ ờ!
Chị dụi đầu sâu vào cổ tôi hơn, tay xoa xoa lấy bàn tay tôi, nơi chiếc đồng hồ casio tôi đang đeo.
– Vì anh là để dành cho Cherry đó biết chưa?
– Ờ ờ… làm như đồ ăn vậy, để dành đồ.
– Hihi… anh là của em!
– Nảy giờ có ai nói yêu đâu mà của em.
– Hứ! Ai thèm anh là người yêu em. Trước giờ kiếm chuyện chọc anh chơi thôi, ai thèm nghe anh nói yêu hả?
– Chứ đòi gì, hỏi yêu em không hoài đó.
– Kiếm chuyện hỏi chọc anh thôi, hihi em dư sức biết anh yêu em hay không. Mà… em đâu thèm bắt anh làm người yêu em đâu… em muốn hơn nửa kìa.
– Là sao?
– Hihi đồ ngốc, trước giờ hổng phải em luôn nói anh sẽ là…
– Là gì?
– Gia đình của em!
Tôi ngẩn người… chị cười khúc khích, tay ôm tôi chặt hơn. Đà Lạt nhỏ bé, càng về khuya lại càng nhỏ hơn, tầm mắt chỉ nhìn đến giữa mặt hồ, thành phố bên kia mờ mịt bởi màng sương đêm, hay có lẽ tôi chỉ còn nhìn thấy chị, nữ hoàng của tôi… yêu thương màu trắng… của tôi.
– Anh!
– Gì?
– Em lạnh… mình về nha.
– Ừ vậy về. Để anh kêu taxi cho nhanh.
– Hông!
– Chứ sao?
– Cõng em về.
– Ơ…
– Ơ gì ơ. Cõng em đi.
– Rồi rồi!
Tôi lắc đầu quay lưng lại khẽ cúi người, chị cười tinh nghịch vòng tay ôm lấy cổ, hôn thật sâu rồi nắm tay kéo tôi đứng dậy.
– Hihi giỡn đó, mình đi bộ từ từ về nha.
– Phù hên quá!
– Đồ thấy ghét!
Tôi cười cười gãi đầu đứng dậy, tay nắm chặt tay chị đi về hướng khách sạn.
Đường phố Đà Lạt khuya, lác đác những gánh hàng rong, những chiếc xe của công nhân quét dọn lấp lóe ánh đèn đủ màu sắc. Tôi thấp hơn chị một cách rõ ràng…
– Công nhận… em cao thiệt.
– Hihi em phải tuân thủ chế độ ăn uống, tập luyện để tăng chiều cao vì anh đó.
– Sao vì anh.
– Em háo thắng… em muốn thắng anh. May ghê, em giống mami, xinh đẹp, cao cao hihi. Papa cũng thấp hơn mami… Nếu em hổng cao, hổng đẹp, Cherry sẽ thua Monster xấu xí sao.
– Anh không ngờ… em giữ lời thách đố từ đó tới giờ luôn.
– Em cũng giống anh mà, lời hứa chính là sinh mạng của em. Nhưng thực sự từ lúc anh cứu em, trong mắt em anh luôn là một người đặc biệt. Còn nửa hen, mami em nói em nên giữ tình bạn với anh vì… cái đồng hồ.
– Sao vậy?
– Vì mami em nói… anh cho em giữ món đồ anh quý nhất, rất đáng trân trọng, anh là người tốt nhất để làm bạn với em. Hihi
– Tưởng em ghét anh lắm chứ.
– Hihi ghét ghê luôn, anh là người đầu tiên dám cãi ngang với em, nhưng cũng luôn chịu thua em sau cùng như bây giờ. Anh cãi em, chọc em, nhưng lần nào anh cũng cố tình thua em. Hồi đó ghét anh lắm, nhưng Cherry cũng thích Monster, càng ghét, càng thích… hihi em là con gái mà.
– Ờ ờ!
Chị mĩm cười, xoay qua hôn nhẹ lên môi tôi một cái rồi tiếp tục bước đi bên cạnh tôi.
– Em hổng ngờ… thắng anh rồi, lại phải lo vì thắng luôn.
– Sao nửa.
– Tại anh đó, cái đồ thấy ghét, suy nghĩ khùng khùng hông luôn.
– …
– Anh hổng nhận ra anh yêu em là tại anh luôn coi em là chị nè, em cao hơn anh nè, đẹp quá nè, giàu nửa. Hứ… gì kỳ cục ghê luôn. Tự nhiên cao quá, đẹp quá, giàu quá thành cái tội làm em hổng được anh yêu. Như vậy là hổng công bằng, người ta có người yêu đẹp, cao, giàu… người ta ham còn hổng hết. Còn anh… toàn… né né, ngại ngại rồi bỏ qua em, cho em làm chị chứ hổng thèm yêu em.
– Anh nói vậy hồi nào đâu.
– Viết tùm lum trên Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →