Câu chuyện đời tôi

Phần 131

Chương 131/131
Phần 131

– HeY!
– …
– HeY!
– …
– HeY!
Tôi bật cười, tay xoa nhẹ lấy má chị, mịn như má trẻ con. Chị nhăn mũi, cắn mạnh lên ngực tôi ra vẻ giận dỗi.
– Sao em kêu anh hổng trả lời.
– Đang nằm kế bên, kêu réo gì nửa chị của tui.
– Hứ! Hổng biết, khi em kêu anh phải trả lời, bất cứ lúc nào, biết chưa cưng!
– Rồi, thì HeY! Chịu chưa.
– Nhớ đó!

Tôi với tay cầm lấy bình trà rót đầy ly rồi đưa lên miệng nhấm từng ngụm nhỏ, chị chống cằm ngả đầu lên bụng tôi, ngẩng mặt nhìn tôi… cười tươi như hoa cúc dại vào mùa.
– Hổng biết anh ngốc thiệt hay giả ngốc nửa.
– Là sao?
– Anh đó, sao anh hổng nhận ra em yêu anh hả?

Tôi cười nhẹ để ly trà xuống chiếc bàn đặt sát đầu giường, tay xoa xoa vào tấm lưng trắng hồng của chị.
– Anh không dám nghĩ đến em mà lại yêu anh. Anh nghĩ đơn giản là vậy.
– Đồ ngốc hết sức luôn, người ta đối xử với anh như vậy mà anh hổng biết em yêu anh. Nè ha, hổng yêu ai thèm cho anh nắm tay chứ, hổng yêu ai thèm cho anh gần em. Em yêu anh, em mới để cho anh đụng vô người em, ôm em nè, giỡn chạm vô ngực em luôn nè, em yêu anh em mới để anh ngủ chung với em. Em yêu anh…em mới…mới…mới hôn anh.
– Hả! Hôn hồi nào, mới hôn lần đầu hồi tối mà.
– Hihi! Ai nói hồi tối là lần đầu tiên chứ.
– Chứ sao nửa?
– Hihi đúng là hồi tồi là lần đầu anh hôn em, nhưng hổng phải lần đầu em hôn anh.

Chị cười tinh nghịch hai tay chọc chọc vào ngực tôi ra vẻ xấu hổ, tôi ngơ ngác nhìn chị rồi phì cười.
– Thì ra…có người hôn lén.
– Hứ! Hồng phải hôn lén, em hôn công khai đàng hoàng, tại mấy lúc đó anh ngủ, anh say…chứ bộ.
– Thì cũng là hôn lén thôi, nhân lúc người ta không biết gì, cưỡng hôn người ta…
– Hihi kệ em đi, anh là của em, em muốn hôn lúc nào hổng được. Giờ sao, cãi hôn…ý kiến hôn!!!

Vừa nói chị vừa chống tay ngồi dậy nghinh nghinh mặt rồi ôm lấy cổ tôi hôn lấy hôn để cứ như hôn dằn mặt tôi vậy.
– Nè nè con gái gì bá đạo quá vậy, từ từ cho thở cái coi!
– Hihi ráng chịu hihi!

Tôi vừa nghiêng người tránh nụ hôn như vừa liếm vừa cắn của chị, khẽ ngả đầu ra giường thở phì.
– Không tin được em mà lại yêu anh luôn đó. Anh dở tệ đủ thứ, lười biếng, không giỏi làm việc, không có ngoại hình, điều kiện lại không tốt, tính tình càng khô cứng, vô tâm, lạnh lùng và bất cần. Vậy mà…em vẫn yêu anh. Thật kỳ cục!

Chị ngồi bật dậy, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm khảm tôi, nụ cười chị ngọt ngào đưa ngón tay bịt miệng tôi lại.
– Anh không giỏi, em biết anh dở tệ những gì, nhưng em nhìn thấy anh vì em mà cố gắng, có thể với mọi người anh là người dở tệ, nhưng với em anh là người tốt nhất. Em có cần người mẫu đâu mà cần ngoại hình.
– Cần chứ, một người con gái cần một chàng trai có ngoại hình đủ để bảo vệ cô ấy chứ. Anh lại chẳng đánh nhau lại ai, bao giờ, lại nhát gan nửa chứ.
– Đánh nhau giỏi để làm gì? Em cần người yêu chứ có cần vệ sỹ đâu, với lại ai nói anh của em nhát gan. Em nhìn thấy anh vì em mà lao xuống hồ để cứu em bất chấp mình bị thương. Em nhìn thấy anh vì bảo vệ em mà biết rõ đánh hổng lại người ta anh vẫn đánh.
– Thì thì nhiều lúc máu nó dồn lên não nên đánh bừa ấy. Nói thì nói, tính anh lại vô tâm, lạnh lùng nên…
– Em nhìn thấy được quá khứ của anh, em biết vì sao anh có cái tính cách ấy. Anh là chàng trai có vẻ ngoài lạnh nhưng trái tim rất ấm áp, anh sống bằng tình cảm, chính vì vậy anh dùng cái vẻ bất cần bên ngoài để che đi con người thật của mình, như một cách anh tự bảo vệ chính mình có đúng hông. Em yêu anh, em yêu cả quá khứ tuổi thơ của anh, đi cùng anh cả một thời gian dài từ nhỏ đến giờ, chưa đủ để em hiểu người yêu của mình hay sao. Yêu anh là kỳ cục, vậy thì hai đứa mình sẽ là một cặp đôi kỳ cục nhất thế giới…hihi!
– Ừ thì…
– Anh ngốc, bản chất của tình yêu chính một phần lớn là sự mù quáng. Trong mắt em, anh là người tốt nhất trên thế giới này, bất chấp anh thua bao nhiêu người con trai khác đi nửa. Cũng như em tin rằng trong mắt anh, em là duy nhất, tốt nhất…có đúng hôn.
– Thì cũng đúng…nhưng mà biết đâu sau này nhìn thấy được cô khác….
– Hứ! Em biết ghen đó, ai cho anh nhìn thấy cô khác, hứ anh là của em, anh sẽ hổng có cơ hội nhìn được cô khác đâu…trừ khi em hổng còn ở bên anh. Một khi em còn ở cạnh anh, hổng cô nào có cơ hội giành anh được với em đâu.
– Tự tin quá nhỉ.
– Chứ sao! Vì em là nữ hoàng mà, nữ hoàng tốt nhất. Biết chưa!

Tôi bật cười, chị tinh nghịch ôm lấy cổ tôi, nhìn sau mắt tôi… một ánh nhìn say đắm của người đang yêu, long lanh như cách chị nhìn tôi hằng ngày mãi cho đến bây giờ tôi mới nhận ra ý nghĩa ánh mắt ấy. Từ một cô gái tinh nghịch, trong giây lát bổng nhiên biến thành chị dịu dàng của tôi. Tay chị luồn sâu vào tóc tôi, nhè nhẹ chạm môi vào môi tôi, không phải nụ hôn gấp gáp nồng nhiệt, mà chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng, thật sâu, tưởng chừng không bao giơ dứt được.
– Anh là của em!
Chị thầm thì, môi vẫn không rời môi tôi, ma mị như lệnh của một nữ hoàng, chẳng hiểu sao nữ hoàng lại đi yêu tên nhóc là tôi, cuộc sống đôi khi thật khó nói trước điều gì, cũng như chưa bao giờ tôi dám nhận ra, tôi nghiện chị nhiều như thế nào.

Bạn đang đọc truyện

“HeY! Xin lỗi…vì đến giờ anh mới nhận ra em”.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →