Đời học sinh - Quyển 1

Phần 14

Chương 14/154
Phần 14

Lúc sau định thần lại, nhỏ hốt hoảng khi thấy mình giờ đây đang nằm gọn trong lòng tôi, được tôi bế sốc. Biết mình bị lừa, hỏ tức tối giẩy nẩy hòng thoát ra khỏi tôi, còn tôi thì sợ nhỏ té nên cứ ôm chặt không buông, cũng may mà tôi có tập đứng tấn ôm vật nặng từ nhỏ nên tôi vẫn còn trụ được. Lúc sau thấm mệt nhỏ không còn giẫy nữa, mặt mày đỏ ửng lên vì mệt, vừa thả nhỏ xuống ngồi dựa tủ sách là nhỏ đã gục mặt ôm gối bật khóc rõ lớn. Nhỏ khóc cứ như thét, cầu mong đừng có ai nghe thấy. Tôi luống cuống chạy ra đóng cửa lại rồi ngồi xuống dỗ nhỏ nín khóc.

Bó cẳng rồi, dùng mọi cách từ hạ giọng xin lỗi cho đến làm mặt xấu chọc ghẹo vẫn không làm nhỏ nín khóc được, trái lại còn làm nhỏ khóc bạo hơn nữa chứ, cứ như châm dầu vào lửa vậy.

Đang bối rối tìm cách thì tôi chợt nhớ đến cái hôm mà tôi bù lu bù loa giả đau để chọc nhỏ, ấy thế mà nhỏ ôm tôi một phát vào lòng rồi dỗ dành làm tôi cứ ngu người ra. Chả biết có hiệu nghiệm không nhưng tôi vẫn đánh bạo làm liều, ôm nhỏ vào lòng rồi lấy tay nhè nhẹ vỗ lưng nhỏ như nhỏ đã làm với tôi hôm trước. Tôi có thể cảm thấy từng giọt nước mắt nóng hổi của nhỏ đang lan khắp ngực áo của mình. Lúc đó tôi thấy áy náy cô cùng, biết nhỏ mít ướt rồi mà còn… thiệt là!

Vừa dỗ tôi vừa thì thầm vào tai nhỏ những lời tận đáy lòng mình.

– Phương ơi… Đừng khóc nữa, Phong biết lỗi rồi, Phong không làm Phương buồn nữa đâu!

– …

– Phương cứ khóc mai Phong áy náy lắm!

– …

Dỗ sao nhỏ cũng chả nín, có lúc vừa khóc vừa đấm vào ngực tôi nữa. Quýnh quáng quá chả biết dỗ thế nào. Nhớ đến mấy câu dỗ dành mà tôi dùng để dỗ thằng cháu lúc còn ở quê nội, lựa đại một câu tôi phan vào:

– Ớ… ơ… nín đi Phong thương… nín đi thương nhiều nà… ớ… ơ!

Nhỏ chợt nín bặt, thỉnh thoảng chỉ nấc lên vài tiếng, còn tôi cũng nín theo luôn.

– “Tổ cha nó dại mồm rồi! Lựa ngay câu nghiệt chốt với nhỏ, kỳ này chắc bị xé xác mất”

Luốn cuống nhìn xuống thì thấy nhỏ ngủ mất tiêu.

– “Ặc thật… Khóc đã đời rồi ngủ khò ngon lành, nhỏ hồn nhiên tợn! ”

Nhưng mà dù sao nhỏ cũng hết khóc rồi, tôi nhẹ lòng hẵn, nhìn nhỏ nắm tay lại để gần mặt cứ như đang mút ngón tay vậy, trông dễ thương cực, có nhỏ em gái thế này sướng gì bằng. Đang miên man suy nghĩ, tôi thiếp đi lúc nào không biết.

Mơ màng thức dậy, giật mình khi thấy nhỏ ngồi ngắm mình từ lúc nào, còn đang cười khút khít nữa.

– “Chậc! Để nhỏ thấy tật xấu của mình lúc ngủ rồi! ” – Tôi ngồi dậy gãi đầu cười trừ.

– Phương ngồi đây nãy giờ đấy hở?

Gật.

– Phong ngủ lâu chưa?

Nhỏ chỉ tay lên cái đồng hồ to đùng của thư viện,

– “Chết 1h50 rồi, chuẩn bị vào học đên nơi! ”

Nhìn nhỏ thay đồ thể dục từ lúc nào rồi, tôi luống cuống lục bộ đồ thể dục trong cặp rồi chạy biến đi thay.

Trở lại thư viện với bộ dạng không thể thể thảm hơn được, tôi sốc nặng khi thấy nhỏ vẫn hồn nhiên đọc sách, nhìn lên đồng hồ tôi lại càng sốc bạo thí điều miệng chưa chạm đất… 1h30…

Ngờ ngợ ra mình vừa bị lừa định mở miệng ra hỏi nhỏ vài câu cho ra lẽ lại bị nhỏ dí cuốn sổ vào mặt:

– [Lúc nãy Phong hứa không làm Phương buồn rồi mà, muốn nuốt lời hay sao? ]

– Nhưng… – vừa định mở miệng nhưng khi đọc xong dòn kế tiếp, tôi im bặt luôn không dám ngốc đầu dậy.

– [Lúc nãy Phương nín rồi, Phong không thương thì thôi, còn làm dữ nữa]

Có thể nói lúc này tôi ngụp lăn trong biển ngượng ngùn toàn tập, chẳng thể ú ớ thêm được câu nào nữa. Ai ngờ nhỏ lại nhớ dai đến thế kia chứ, lại nhớ toàn câu nghiệt mới ác. Trông lù khù thế mà gớm thật…

Thấy tôi cứng họng không nói được một lời nào nữa, nhỏ phì cười rồi viết:

– [Thôi mình đi học thể dục đi, đứng đây hoài trễ đó! ]

May mà nhỏ nói trước nếu không tôi có mà đứng đó ú ớ tời chiều. Chậc… con gái dù hiền hay dữ đều rất ghê gớm theo mọi cách!

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →