Đời học sinh - Quyển 1

Phần 15

Chương 15/154
Phần 15

Ba phút đầu, chân nàng bắt đâu rung rung, trông bộ không đứng vững được nữa, tôi thấy xót lắm nhưng vẫn phải để nàng tập. Lúc mới được cha tôi dạy võ, tôi cũng bị bắt đứng như thế cả chục phút ấy chứ, đứng không được lại bị ông phạt thêm mấy phút nữa, nước mắt nước mũi cứ tèm lem. Nàng đã nói là sẽ quyết tâm học đến cùng rồi thì phải chịu gian khổ thôi.

Vừa hết hạn 5 phút là nàng ngôi bệch xuống thềm nhà, tay ôm bắp vế như muốn khóc, thấy thế tôi hốt hoảng chạy lại ngay.

– Sao rồi, chân bị gì thế?

– Đau… đau lắm! – Nàng mím môi, nói không ra hơi.

Nhìn kiều này là bị chuột rút rồi, lúc đầu mới tập tôi cũng thường hay bị thế, nên dần biết cách tự xoa bóp luôn. Được tôi xoa bóp, sắc mặt nàng dịu ra bớt, một lúc sau bắt đầu nhìn tôi mà láu táu:

– Sư phụ ơi!

– Hở…

– Sư phụ đổi nghề đi!

– Nghề gì, nói nghe chơi! – Tôi khoái chí.

– Đấm bóp vắc hơi! – Nàng quệt mũi cười hì.

– Này thì đấm bóp vắc hơi! – Tôi cù léc nàng chảy cả nước mắt.

Nàng ôm hông cười lăn lộn ra cả nền nhà. Cũng phải nói qua là từ lúc học võ, tôi cũng đã học luôn những điểm yếu, tử huyệt trên cơ thể con người, cũng len lén trộm sách của ba tôi mà học luôn huyệt cười nên bị tôi cù léc thì có mà sùi bọt mép.

Thấy em nó cười không ra hơi nên tôi định thôi. Bất chợt, nhỏ chộp lấy hai tay tôi lôi xuống, bị mất đà, tôi ngã nhào lên thân hình nóng bỏng của nàng. Đến lúc này thì…

Mặt tôi đối diện với mặt nàng thật sát, cơ thể em tỏa ra mùi hương thơm ngát, thanh dịu làm đầu óc tôi cứ mê mẩn. Mụ mị. Tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp. Thế rồi nàng nhắm mắt lại, khẽ rướn đôi môi đỏ mọng, quyến rũ chờ đợi. Tim tôi càng đập bấn loạn hơn. Sau một lúc bối rối, tôi quyết định làm theo bản năng mách bảo, tôi bắt đâu từ từ cúi thấp xuống đón nhận đôi môi quyến rũ ấy. Ngay cái khoảnh khắc môi chuẩn bị kề môi ấy thì… reng… reng… reng…

Tôi và nàng chợt bừng tỉnh bởi tiếng điện thoại réo vang, nàng líu ríu chạy vào nhà nghe máy, để tôi ngồi ngoài thềm thơ thẫn như thằng thấm thuốc.

– “Mình… vừa làm gì vậy? Có phải… đó là xúc cảm đầu đời mà người ta thường nói không? ”

Lát sau thấy tôi còn ngồi ngoài thêm nên nàng nhẹ nhàng ngồi cạnh tôi, hai tay đan vào nhau thấy rõ sự bối rối.

– Xin lỗi Phong nha… Ba mình gọi…

– Hơ… Sao… phải… xin… lỗi chứ, Lan… có lỗi… gì đâu! – Tôi ấp úng.

– Ừ… thì vậy! – Nàng thở dài.

– …

– …

Hai đứa tôi cứ ngây ra như tượng suốt một lúc lâu mà chắng nói được lời nào, trong lòng tôi rối bời như trăm mối tơ vò. Liệu lúc nãy mà không có tiếng chuông điện thoại thì tình hình sẽ ra sao đây… Tôi và Lan sẽ như thế nào? Nhưng… dù sao đi nữa, tôi chắc rằng tiếng chuông điện thoại ấy vẫn là bước ngoặc làm cuộc sống của tôi sau này khó khăn, thử thách hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →