Loạn luân mẹ và con

Phần 12

Chương 12/53
Phần 12

Suốt cả buổi tối, hết nằm trong phòng Vũ, Lan lại chạy xuống phòng khách, nhìn đồng hồ đã gần 12 h, vậy mà Vũ vẫn chưa vác mặt về nhà, mở điện thoại lên, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào của Vũ, dù đang thấp thỏm mong đợi, nhưng nàng không dám bấm số gọi cho Vũ, nàng không muốn Vũ biết nàng đang sốt ruột chờ đợi Vũ về để thực hiện lời hứa lúc sáng…

“Thằng quỷ nhỏ… hồi sáng rõ ràng nó ngồi nài nỉ mình… vậy mà bắt mình chờ từ tối đến giờ… được rồi, chút về đừng hòng đụng đến người chị mày nhé…”

Nàng nhủ thầm, nhưng ngay sau đó nàng lại có ý nghĩ khác.

“Nhưng mà… có thể mình sẽ tha tội cho nó… nếu nó năn nỉ khóc lóc van xin… còn mấy hôm nữa phải vào lại Sài Gòn rồi… giờ mà giận nó lâu biết đâu lại không có cơ hội… được… âu yếm với nó thì chết…”

Cứ nghĩ đến chuyện ấy, người nàng lại nóng ran lên vì xấu hổ. Lan biết tình cảm giữa hai chị em thật sâu đậm, nhưng không ngờ nó lại tiến triển đến mức có ngày nàng phải ngồi đợi Vũ về để… được em ôm ấp… và… nàng không dám nghĩ nữa…

Nhớ lại lúc chiều, vừa ăn cơm xong, nàng thấy Vũ nói chuyện điện thoại với ai đó rồi vội vã xách xe ra khỏi nhà, dù nàng đã “đe dọa” Vũ cấm không được về muộn nhưng giờ này vẫn không thấy bóng dáng Vũ đâu, nàng biết chắc kẻ đang chiếm giữ em nàng không ai khác chính là con nhỏ Ngọc – bạn gái Vũ, không ngờ có ngày nàng và ngọc từ chị em kết nghĩa lại trở thành tình địch của nhau. Quả là cuộc đời không thể nói trước được.

Nghĩ đến ngọc, nàng sực nhớ đến những đoạn video nàng xem hôm trước, qua những gì nàng thấy, rõ ràng chính ngọc là kẻ chủ động trong mọi tình huống, nàng không ngờ bên ngoài Ngọc là cô bé đáng yêu ngây thơ vậy mà bên trong lại gian tà dâm dục đến vậy, cứ nghĩ đến cảnh Ngọc đè Vũ ra để kích dục, nàng lại sợ em mình đang bị Ngọc dụ dỗ lôi kéo lúc này… không thể kiềm chế được nữa, rút điện thoại ra nàng gọi số của Vũ.

– Alo… có gì không chị hai?

Nàng hơi bất ngờ trước cái giọng thờ ơ của Vũ, uổng công nãy giờ nàng ngồi đợi, quá bực bội nàng la lên:

– Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

– 12H!

– Còn biết là 12h hả… đang chết dẫm ở xứ nào thế, sao còn chưa vác mặt về, giờ muốn gì đây?

– Muốn được ôm chị hai hun hít rồi cởi đồ hai ra để… haha… được không?

– Thằng này… mày… về đây chết với tao!

Nàng sững sờ, không ngờ nó còn nhớ đến chuyện ấy… nhưng lời nói nham nhở của Vũ làm nàng phát bực lên, không ngờ nó dám “đề cập”thẳng thừng vậy.

– Haha… thì em đang ở nhà nè cưng!

– Ớ… – nàng ngớ người ra – Mày… nói gì thế Vũ…

– Haha… em ở ngoài sân nè cưng… đang chờ em hả… được rồi… em vào đây… cởi đồ ra sẵn đi!

– Mày… chết với tao…

Quăng điện thoại xuống, nàng chạy ra ngoài sân, thì ra Vũ đang đứng trước cổng, vừa thấy dáng Vũ nàng đã chạy tới mở cửa cho em, định chửi um lên cho hả giận thì nàng ngửi thấy mùi bia nồng nặc từ người Vũ, thì ra là nó đang say…

Ôm Vũ lại, nàng để Vũ tựa vào người nàng vào trong nhà.

– Mày… làm cái gì mà uống say xỉn thế này hả Vũ, mày hư vừa thôi chứ.

Nhưng chàng không còn sức để đôi co với chị nữa, hun Lan một cái, Vũ gục xuống ghế thở phì phò, từ trên lầu, tiếng Kiều thốt lên.

– Trời, gì thế Lan, em sao vậy con!

– Nó đi nhậu nhẹt đàn đúm ở đâu say xỉn giờ về nằm một cục nè!

– Trời… con… giúp mẹ dìu em lên phòng đi, nằm đây trúng gió chết…

Không để Kiều nói thêm, Lan vội vã ôm Vũ kéo dậy, 2 người phụ nữ cùng đẩy Vũ lên phòng, vừa nằm xuống giường, Vũ đã lăn ra ngáy khò khò, hai mẹ con Lan và Kiều lắc đầu ngán ngẩm.

– Trời… say mà không kêu mẹ ra đón về, một mình lái xe về đây, may mà không bị tai nạn…

– Khuya rồi đường cũng vắng mà mẹ.

Kiều quay sang nhìn lan kinh ngạc, cuối cùng thì lan cũng gọi nàng là “mẹ”, con Lan thì ngượng ngùng quay đi không dám nói gì thêm nữa, trở về phòng, nàng tự nhéo mình một cái thật đau, tại sao lại bất cẩn gọi bà ta là mẹ được cơ chứ… nhưng nghĩ đến nét mặt hạnh phúc của Kiều, Lan cũng đỡ áy náy vì mấy ngày qua đã đối xử lạnh lùng với mẹ mình… trùm mền lại, thế là đêm nay công sức chờ đợi của nàng đã thành công cốc… trùm mền lại, Lan đang cố liệt kê ra những tội tày đình của Vũ để ngày mai nàng sẽ trừng trị em. Và cái tội nặng nhất của Vũ chính là thuyết phục nàng đồng ý để… ân ái… vậy mà dám không thực hiện. Nhưng nàng không biết rằng, đêm nay, Vũ đã phải chịu một cú shock nặng nề nhất của cuộc đời chàng, và phải mất nhiều ngày sau đó nữa Vũ mới có thể bình tĩnh trở lại…

Sáng hôm sau…

Vừa thấy Vũ vào lớp Ngọc đã định chạy đến hỏi chuyện, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của cậu, Ngọc lại ngồi xuống thở dài buồn bã… cả buổi sáng hôm đó, dù đã nhiều lần nàng cố tiếp xúc với Vũ nhưng lần nào cũng bị Vũ né tránh… tiếng trống trường vang lên…

Vừa bỏ sách vở cặp xong, nhìn qua chỗ Vũ đã không thấy cậu đâu, Ngọc buồn bã bước ra khỏi lớp, nhưng vừa ra tới hành lang, cô bé đã thấy cơn ác mộng của mình đứng trước mặt:

– Anh… muốn gì?

Ngọc run lên vì sợ… nếu là hôm trước có Vũ bên cạnh chắc phải cô không phải ngại ngùng bước đi nhưng vì chuyện đêm hôm qua đã xảy đến nên giờ đây chỉ còn một mình Ngọc đối mặt với kẻ thù không đội trời chung của mình:

– Hehe… anh đâu có làm gì đâu mà em sợ vậy, anh muốn nói chuyện thôi mà. – Quân cười đểu giả.

– Không có chuyện gì giữa tôi và anh cần nói hết, anh cút đi, tôi không muốn thấy mặt anh.

– Haha… em đùa hả, em quên là anh đang… giữ kỉ niệm của tụi mình nha… nếu em còn có thái độ đó… thì đừng trách…

– Đồ chó má, anh định làm gì tôi? – Nàng hét lên…

– Làm gì thì em tự hiểu nhá…

– Anh đừng tưởng hù dọa được tôi, tôi không sợ đâu, giờ thì anh cút ra cho tôi đi.

Đẩy gã qua một bên, Ngọc định bước đi, nhưng bàn tay thô bạo của quân đã nắm chặt tay nàng kéo lại, đẩy nàng vào trong tường hắn hăm dọa.

– Em đừng tưởng anh không dám nhé, anh mà…

Chưa kịp nói hết câu, một cú đạp vào mạng sườn khiến gã văng vào trong góc hành lang.

– ĐM… thằng chó nào…

Vừa mới ôm bụng ngước lên thì gã nhận ra không ai khác chính là Vũ.

Không nói lời nào, cậu lạnh lùng lao đến tung một đá vào mặt quân làm đầu gã đập vào tường, chưa dừng lại, Vũ tung ra liên tiếp những cú đạp cú đấm túi bụi vào người Quân làm gã tối tăm mặt mũi không có cách nào chống đỡ.

– Thôi… trời ơi… dừng lại Vũ… đừng đánh nữa.

Ngọc lao đến kéo Vũ ra, đôi mắt đầy sát khí của Vũ làm cô hoảng sợ, cô biết tại sao Vũ lại có hành động cuồng điên như vậy, đêm qua chính Ngọc đã hẹn Vũ ra quán nhậu và nhờ có men bia, nàng đã lấy hết can đảm ra nói cho Vũ biết những gì đang diễn ra giữa nàng và Quân vì nàng không muốn sống trong những ngày thấp thỏm lo sợ thêm nữa, nàng tin vào tình yêu của Vũ dành cho mình và nàng tin rằng Vũ sẽ hiểu cho tình cảnh của nàng, nhưng sáng nay, nhìn thái độ của Vũ trong lớp, nàng nghĩ rằng tình yêu này đã chấm dứt, nhưng không ngờ, Vũ lại xuất hiện đúng vào lúc nguy cấp nhất để giải cứu cho nàng.

– Thôi đi… Vũ… vậy là đủ rồi…

Nắm tay Vũ, Ngọc kéo đi, để Quân lại nằm bẹp dí trong góc tường, gượng dậy gã Quân nói vọng theo:

– Thằng chó… mày nhớ tao đấy… cả con đĩ kia nữa… chúng mày… chết với tao rồi!

Vừa ra đến sân trường, Vũ đã gỡ tay Ngọc ra và lạnh lùng bước đi, để lại mình cô bơ vơ giữa sân trường, đôi mắt u buồn nhìn theo bước chân Vũ đi khuất…

Về đến nhà, Vũ bước ngay lên phòng và đóng sầm cửa lại, nằm trên giường, hình ảnh của Ngọc với đôi mắt đẫm lệ vừa khóc nức nở vừa kể cho chàng nghe chuyện mình đang bị đe dọa bởi Quân như thế nào làm cậu lại thấy căm phẫn dữ dội, chưa bao giờ cậu nghe thấy một chuyện kinh tởm đến vậy lại xảy ra, và càng không ngờ chính người yêu của mình lại là nạn nhân. Từ lâu cậu đã nghe tin nhiều tin đồn phong phanh rằng cậu đang bị Ngọc cắm sừng nhưng cậu quyết không tin vì đã 3 năm qua, tình yêu mà Ngọc dành cho cậu được chứng minh qua từng ngày, chưa bao giờ Ngọc nói dối cậu điều gì, lúc nào Ngọc cũng quan tâm săn sóc cậu như người thân thiết nhất của nàng, có những chuyện Ngọc có thể giấu bố mẹ, em trai nhưng với Vũ, không có gì nàng không nói, từ những chuyện riêng tư nhất như chu kỳ kinh nguyệt của Ngọc hay to tát hơn như chuyện học đại học, tất cả Vũ đều biết, nhưng không ngờ nàng lại dấu Vũ một điều hệ trọng như vậy, dù biết lỗi là do thằng chó Quân nhưng Vũ lại càng giận Ngọc hơn khi âm thầm mang thân thể cho nó dày vò mà không nhờ đến sự giúp đỡ của Vũ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn vào màn hình, đó là Ngọc, nhưng cậu biết trong lúc tức giận, cậu sợ sẽ nói ra những điều làm Ngọc buồn nên Vũ đã tắt máy, vừa định nhắm mắt ngủ thì.

– Vũ, mở cửa ra coi, làm gì mà khóa lại vậy.

Tiếng Lan càu nhàu bên ngoài hành lang, cậu biết nàng đang tức giận chuyện cậu say xỉn nhưng giờ cậu chỉ muốn yên thân một mình.

– Vũ! Có mở cửa ra không!

Lan vẫn đập cửa ầm ầm, từ sáng đến giờ nàng chờ Vũ đi học về để “hỏi tội” vậy mà vừa về nhà, Vũ đã khóa cửa phòng, thở dài thất vọng Lan quay về phòng và nằm chờ đợi nhưng từ sáng đến chiều, dù cho mẹ có lên gọi cửa thì Vũ vẫn không chịu xuất hiện, cả hai người phụ nữ lo lắng nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra với Vũ, lại một lần nữa Kiều phải cầu cứu đến ngọc…

– Vũ ơi…

Tiếng Ngọc ngoài cửa làm Vũ sực tỉnh giấc, cứ nghĩ mình đang nằm mơ, cậu trùm mền định ngủ tiếp thì…

– Vũ ơi… Ngọc nè… mở cửa cho Ngọc đi… mình nói chuyện chút được không…

Đúng là Ngọc rồi. Cậu nhủ thầm, nhưng giờ đây người cậu không muốn gặp nhất lại chính là Ngọc, cậu im lặng vờ như không nghe thấy…

– Vũ ơi… đừng đối xử như vậy với tui mà… tui… có tội… gì… huhu…

Ngọc nấc lên khóc nức nở… và nước mắt nàng đã lay động được Vũ, mở cửa phòng ra, Vũ kéo Ngọc vào rồi đóng cửa lại, đứng bên ngoài, cả Kiều và Lan đều nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy đến với hai đứa trẻ.

– Chắc là… tụi nó đang giận nhau hay sao đấy…

Kiều đoán, đứng bên cạnh, Lan liếc mẹ một cái rồi bỏ về phòng.

– Ơ… mấy cái đứa này, hôm nay sao lạ vậy.

Kiều nhìn theo Lan không hiểu chuyện gì đang diễn ra với các con mình.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện của nhật trong usb của em trai nàng, nàng thấy những cô gái say sưa bú liếm những cái buồi to dài của đàn ông đến khi những dòng tinh dịch nóng hổi bắn ra từ những cái buồi, và các cô gái vội vã lao đến liếm mút ngon lành, cứ tưởng là bổ béo ngon ngọt gì, nàng đã thử làm điều đó với Vũ, nhưng không ngờ chất nhờn ấy lại tanh và nhớt nháp vô cùng làm nàng ớn lạnh suốt mấy ngày liền, nhưng lâu dần cũng quen, giờ đây điều yêu thích của nàng mỗi lần làm tình với Vũ là liếm láp tinh dịch của chàng, điều đó giúp cho Vũ đạt khoái cảm nhiều hơn và cũng bắn ra nhiều hơn… nhưng vừa định cho cái buồi của Vũ vào miệng thì.

– Ngọc ơi… hai đứa làm gì trong đó thế, ba về rồi nè con, xuống nhanh đi không ổng vào thì chết!

Vừa nghe mẹ nhắc đến ba, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ, nhảy ra khỏi người Vũ, nàng chụp cái quần đùi xỏ vào.

– Mẹ… mẹ… từ từ mở cửa… từ từ đã…

– Trời… hai đứa tụi bay làm cái trò gì vậy! Xuống nhanh đi!

Vũ cũng hốt hoảng lao ra khỏi giường kéo quần lại rồi tìm cái áo thun quăng cho ngọc mặc vào… cả hai cùng bà Hồng bước xuống nhà ngồi trong phòng khách như không có chuyện gì vừa xảy ra…

Từ ngoài sân, giọng của ông chiến bực bội vang lên.

– Làm cái gì mà gọi mãi mới ra mở thế hả?

Hồng cũng không vừa, nàng cũng gắt lên:

– Tui đang dở việc nhà một chút mà ông làm gì mà lớn tiếng vậy!

– Vợ với chả con, mới nói một tí đã cãi leo leo lẻo.

Vừa bước vào nhà, trông thấy Vũ ngồi trên ghế thì vẽ mặt bực bội của Chiến cũng biến đâu mất, gã sững sờ trước sự xuất hiện bất ngờ của Vũ:

– Ủa… Vũ…

Chàng không đáp, mà chỉ gượng cười nhìn Chiến, trước mặt chàng chính là kẻ đã phá hoại gia đình Vũ, một kẻ mà ông Quang ba chàng luôn tin tưởng như người trong nhà và luôn ưu ái nâng đỡ vậy mà gã lại trả ơn quang bằng cách ngoại tình với vợ của ân nhân mình. Chiến nín thở ngồi xuống ghế, trong đầu gã đang rất lo sợ, không biết là Vũ đến đây để làm gì, phải chăng là để kể cho Hồng biết về chuyện ngoại tình của mình.

– Cháu… mới tới hả?

– Dạ vâng, tới “thăm” bác đây.

– Ủa vậy… hả… bữa giờ gia đình bên đó sao rồi cháu…

– Từ lúc bác tới “chơi” đến giờ thì… vẫn bình thường thôi! Sao dạo này không thấy bác ghé chơi nữa, ba cháu cũng sắp về rồi đấy! – Nhìn nụ cười mỉa mai và ánh mắt đầy ẩn ý của Vũ, ruột gan chiến nóng lên như lửa đốt, hắn cố tỏ ra bình tĩnh.

– À… bác bận việc công ty thôi… hôm nào ba cháu về bác ghé sau… vậy thôi… hai đứa ngồi chơi nhé… bác lên phòng nghỉ chút… con tiếp bạn nhé Ngọc…

Vừa đi lên cầu thang, Chiến vừa ngoái lại nhìn Vũ, trên miệng Vũ, một nụ cười tinh quái xuất hiện làm chiến choáng váng vì sợ… vào phòng, gã đóng sầm cửa lại và nằm vật xuống giường…