Phần 18
Sáng hôm sau…
Vừa mang cặp xuống nhà định kiếm cái gì đó bỏ bụng nhưng khi trông thấy mẹ đứng trong bếp, Hùng đã mang cặp chạy biên ra ngoài cổng.
– Ấy, chưa ăn sáng mà đi đâu thế! – Hồng gọi với theo.
– Không đói! – Hùng đáp.
Hồng thở dài nhìn theo con đi khuất, nàng biết nó còn đang giận nàng chuyện đêm qua, tự dưng nàng lại thấy ân hận vì đã từ chối Hùng, Hồng lúc nào cũng muốn dành hết tình thương yêu và những điều tốt nhất cho Hùng và nàng sẵn sàng làm mọi điều để cho Hùng biết tình yêu của nàng dành cho con lớn đến mức nào, vậy mà đêm qua nó chỉ xin một chuyện nhỏ như vậy mà mình lại từ chối – nàng tự nhủ…
Nhớ lại đêm qua nó cố hết sức cõng mình lên trên gác rồi còn giúp mình giặt đồ, rồi lại đấm lưng xoa bóp này nọ nữa, vậy mà… mình lại từ chối nó thẳng thừng như vậy, chắc nó tự ái trong lòng lắm.
– Rồi, đi thì…
Vừa định gật đầu đồng ý thì chàng sực nhớ đến lời mẹ nói đêm hôm trước, quay sang nhìn Quân, Hùng ậm ừ…
– À… chắc không được đâu… tối nay em mắc rồi…
– Ơ, mắc gì, bỏ hết đi, anh dẫn chú tới chỗ này vui lắm, đảm bảo chú không hối hận đâu mà lo.
– Nhưng mà…
– Nhưng sao, mấy hôm nghe anh kể thấy chú hào hứng muốn tham gia lắm mà, giờ có độ rồi nè, sao lại không đi!
– Anh… làm gì… mà sao thấy giờ cả mẹ em cũng cấm em chơi với anh nữa, có chuyện gì vậy, thấy hôm qua anh còn ăn cơm nhà em mà!
– À… thì ra là vậy, mẹ cậu nói sao, kể lại anh nghe coi.
– Thì… mẹ em nói giờ cấm em không được chơi với anh, em hỏi sao không nói, chỉ nói là từ giờ mà còn thấy em chơi với anh thì xử em liền, anh làm gì mà nhà em ai cũng tức hết vậy.
– Thì ra là vậy, thôi được rồi, chỗ anh em anh cũng không giấu chú làm gì, nói thiệt là anh có đi bép xép chuyện của bố chú cho mấy thằng bạn, không ngờ lại đến tai… của mẹ chú…
– Trời, anh điên hả, chuyện nhà em mà anh đi nói cho người ta làm gì, vỡ lở ra còn mặt mũi đâu ra đường nữa, ông Quang mà nghe được ổng giết ba em thì sao, em sợ anh luôn.
– Yên tâm đi, anh đã xử mấy thằng đi bép xép rồi, về nhắn lại mẹ chú là “Anh Quân biết điều lắm, mẹ cứ thoải mái đi, ảnh không nói cho ai đâu mà lo” hehe, cứ nói vậy nhé!
– Em lạy anh luôn, thôi em vào lớp đây.
– Ok, tối anh chờ chú chỗ sân vận động đấy, nhớ tới sớm đấy!
– Không biết… mẹ em có cho đi không nữa…
– Chú lớn to đầu rồi mà còn sợ mẹ, gái mà nó biết được nó cười cho thối mũi, tối nay chú mà không tới thì đừng nhìn mặt anh nữa, thôi đi đi!
Vừa bước vào sân trường, Ngọc đã nghe thấy tiếng trống trường vang lên dồn dập báo hiệu giờ vào lớp, vội vã chạy lên lớp cất cặp, nàng đảo xuống canteen của trường để mua vài cái bánh mì ngọt ăn cho đỡ đói, vì sáng nay dậy trễ quá nên cũng chưa kịp ăn sáng, nhưng vừa tới cửa căn tin nàng đã hoảng hồn khi nghe thấy cái giọng oang oang của thằng Quân, kẻ thù không đội trời chung với nàng, liếc vào trong nhà ăn, nàng thấy hắn đang…
Ngồi với 2 cô gái học cùng lớp với nàng, tự dưng nàng lại cảm thấy nỗi sợ hãi bao trùm lấy tâm trí, phải, nàng sợ hắn tiết lộ ra chuyện của nàng và hắn cho những đứa bạn của nàng biết, không những thế, nàng còn biết hắn đang giữ trong tay những video quay cảnh ân ái của nàng và hắn… nép mình vào cửa nàng lắng tai nghe.
– Hehe, tối nay cứ đứng trước cổng trường chờ Quân, ok?
– Nhưng mà tui không có xe, mấy hôm nay đi nhiều quá ông già thu xe luôn rồi.
– Không sao, thiếu gì xe, bạn Quân nhiều lắm, để Quân kêu tụi nó qua chở!
– Bạn nào, tui sợ mấy thằng bạn của ông hôm bữa luôn, tui không đi với tụi nó nữa đâu.
– Ơ! Sao thế, tụi nó làm gì tụi bà buồn à.
– Bọn nó… nhìn mặt cô hồn quá à, mà cứ nói mấy cái chuyện tục tĩu, nghe chói tai dã man…
– Trời, giờ đứa nào chả vậy, con trai mà, chắc hôm bữa do tụi nó say quá thôi. Thôi được rồi, để Quân nói chuyện với tụi nó, chuyện nhỏ thôi mà, có Quân thì tụi nó đâu dám làm gì mấy ấy đâu mà sợ.
– À, sao dạo này không thấy ông đả động gì tới con Ngọc vay! Tối nay đi có Ngọc không?
– Đừng nhắc đến con đó trước mặt tui nữa nhé!
– Sao vậy, nó làm gì Quân à?
– Con phản bội, nó đi với Quân, Quân yêu thương chiều chuộng nó đủ thứ, vậy mà nó phản bội Quân đi theo thằng Vũ, rồi còn bảo thằng Vũ gây chuyện với Quân nữa chứ.
– Trời, vậy hả, con này láo thật, bắt cá hai tay à, thế thằng Vũ nó có biết chuyện Quân với Ngọc rồi à, nó có làm gì Quân không?
– Sao không, mà biết thì biết chứ làm được gì nhau, nó dám đụng đến Quân không, Quân xử nó liền.
– Hihi, ghê dữ ta, không sợ ông già nó xử ông lại à…
– Sợ quái gì, hôm bữa con Ngọc dẫn nó qua hù Quân, bị Quân đập một trận tơi tả, giờ chắc còn bầm dập trong đó.
– Trời, có chuyện đó nữa hả, sao không nghe nói gì hết vậy, mà con Ngọc chơi mất dạy thiệt, không yêu nữa thì thôi, làm chi mấy chuyện khốn nạn vậy…
– Thôi kệ nó, để Quân xử nó sau, giờ tụi mình đi kiếm chỗ nào chơi cho vui đi! Ok!
– Giờ vào học rồi sao đi được! Để tối đi luôn.
– Nghỉ một buổi có sao đâu, giờ ra kia Quân thuê taxi ra mấy chỗ nhà hàng gần biển nhậu, ok!
– Nhưng mà…
– Nhưng gì mà nhưng, 1 buổi thôi chứ có mất mát gì đâu mà sợ, giờ về lớp lấy cặp đi, Quân đứng trước cổng chờ nhé, ok!
Ngọc quay đầu bỏ đi, nàng tức đến nghẹn ngào, không ngờ thằng chó ấy nó lại khốn nạn như vậy, nàng không thể tin nó lại dám đặt điều vu khống, biến nàng thành một đứa con gái hư hỏng trong mắt bạn bè, sau bao nỗi đau thể xác mà Quân đã gieo cho nàng, giờ thì nàng lại bắt đầu phải đón nhận những dày vò về tinh thần sắp trút xuống nàng… từ trong lớp, Vũ thấy Ngọc bước vào với bộ mặt thẫn thờ như người mất hồn, vừa vào chỗ Ngọc đã gục đầu xuống bàn và khóc, cậu vội đứng dậy bước gần tới chỗ nàng.
– Trời, có chuyên gì mà mới sáng đã nức nở vậy Ngọc?
– Tui khổ quá Vũ ơi! Huhu!
– Có chuyện gì! Có phải là thằng Quân nó làm gì Ngọc nữa không!
Nàng không trả lời mà lại khóc to hơn, vậy là đã rõ.
– Được rồi, Ngọc ngồi đây đi, để tui đi tìm nó tính sổ.
– Đừng!
Cô bé vội giữ chặt lấy tay Vũ, ánh mắt đầy hoang mang lo sợ, nàng sợ Vũ sẽ lại làm ầm ĩ mọi chuyện, kéo Vũ ngồi xuống, Ngọc nói:
– Từ từ đã, giờ nó không có trong lớp đâu, để sau đi…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện nhận đi, không thì đừng trách…
– Trời… chú lạy cháu, cháu mà nói ra chuyện này thì ba cháu giết chú mất, cả mẹ cháu nữa!
Quốc nhanh chóng bộc lộ bản chất của một kẻ yếu đuối.
– Biết sợ sao còn làm! Chú nghĩ sao mà trong khách sạn này bao nhiêu gái đẹp chú không chơi mà lại dụ dỗ vợ của anh trai mình vậy, chú làm cháu thất vọng qua!
– Không phải đâu Quân… tại… mẹ cháu…
– Chú im đi, giờ chú đổ thừa cho mẹ cháu hả, à mà thôi, cứ cho là tại mẹ cháu đi, mà tại sao chú không từ chối mà lại tiến tới, chả phải chú cũng thèm mẹ cháu còn gì!
– Trời… sao cháu lại nói vậy, tình cảnh… bắt buộc thôi chứ chú nào… dám làm chuyện có lỗi với ba cháu.
– Bắt buộc sao mà bắt buộc, chú đừng có mà vụng chèo khéo chống, có gan làm thì có gan nhận đi, đổ thừa này nọ…
– Trời… tin chú đi mà, chuyện dài lắm…
– Thì nói đi, cháu đang rảnh đây, nói xem nào, dài thì rút gọn lại cho nó ngắn…
– Cũng là… do chú, mê cá độ đá banh… nên…
– Nên sao?
– Nên chú đã lấy tiền của khách sạn đi… cá cược, ai ngờ thua hết…
– Rồi sao?
– Mẹ cháu giữ sổ sách nên lúc kiểm tra, phát hiện ra…
– Rồi sao nữa…
– Thì… biết. Lúc đó chú cũng không còn cách nào khác là phải năn nỉ, van xin mẹ cháu giữ kín chuyện này, để lộ ra, ba cháu mà biết thì giết chú mất, rồi thì mẹ cháu cũng đồng ý giữ kín, nhưng mà… với một điều kiện…
– Điều kiện gì?
– Là phải… thỏa mãn… cho mẹ cháu!
– Cái gì? Chú… nói đùa hay giỡn vậy…
– Thật mà, chuyện sao chú kể vậy chứ chú nói dối cháu làm gì?
– Thôi được rồi, cứ cho là vậy đi, kể ra tội chú hơi bị nặng đấy, đã lấy tiền khách sạn đi cá độ rồi lại còn dám chơi cả chị dâu mình, ông già cháu mà biết thì…
– Trời! Chú lạy cháu, cháu nể tình chú cháu mà bỏ qua cho chú đi, giờ cháu nói ra là tan cửa nát nhà hết, chẳng lẽ cháu muốn vậy sao?
– Thôi chú im đi, đừng có dở cái giọng đó ra với tôi, chú tự làm thì tự chịu chứ đừng đổ cho ai cả.
Quốc nghẹn lời không biết nói gì thêm nữa, gục mặt xuống bàn, trong đầu gã hiện ra những viễn cảnh đen tối phía trước, nhưng chợt một chút hy vọng nhen nhóm lên trong quốc khi Quân nói một câu…
– Bây giờ có hai lựa chọn cho chú.
– Cháu… cháu… nói đi, chỉ cần cháu không nói ra chuyện này cho ai biết… là được…
– Một là chú đi lui tới Vũ trường này vốn chẳng đàng hoàng lương thiện gì, toàn những tay ma cô và bọn gái làm tiền và không ít những kẻ đua đòi ăn chơi…
Nhưng đâm lao thì đành phải theo lao, giờ có muốn quay về cũng không được, dẫn đầu cái đám hỗn loạn đó không ai khác chính là Quân, không hiểu gã nói gì với chúng mà khiến cho bầu không khí chợt nóng lên với những tiếng reo hò, gào hú, đám người nhanh chóng lao lên những chiếc xe ga đắt tiền và lên ga ầm ĩ rồi cùng lao đi, từ đằng sau, Hùng thấy Quân ra hiệu cho mình bám theo, cậu cũng vội vã nổ máy.
Có tiếng gọi cửa, từ trong nhà, Hồng vội vã chạy ra xem thử là ai, thì ra là Chiến – chồng nàng. Hôm nay Chiến về sớm hơn mọi ngày và cũng không hề có chút mùi bia rượu nào trên người, tưởng chừng Hồng sẽ ngạc nhiên ← Chương trướcMục lụcChương sau →