Phần 21
Cánh cửa phòng bệnh của Lan cuối cùng cũng đã ở ngay trước mặt, trong lòng Lan chợt bùng lên những ý nghĩ bối rối lo sợ không thể nào diễn tả hết, nhìn vẻ mặt hăm hở đỏ bừng bừng của Vũ, Lan biết rằng giờ thì khó có lý do gì có thể ngăn cản được Vũ dừng lại cái ý nghĩ làm chuyện vợ chồng với chị gái mình, chắc có lẽ số phận đã an bài – Lan nhủ thầm – dù sao thì mình cũng không thể cưỡng lại được. Cứ nghĩ đến cảnh chỉ ít phút nữa thôi hai chị em trần truồng quấn lấy nhau trong chăn để rồi cả thân hình đồ sộ của Vũ sẽ dính chặt vào người nàng, cái “đó” của Vũ sẽ đâm vào trong cơ thể nàng… chắc là sẽ đau lắm, nó to thế mà – những hình ảnh tưởng tượng trong đầu khiến nàng người nàng lạnh toát lên vì sợ còn mặt thì nóng bừng vì ngượng.
– Ủa… chị hai, sao run dữ vậy?
– Đâu có… run gì đâu, tại gió lạnh thôi mà. – Bị Vũ phát hiện ra, nàng bối rối giải thích.
– Có phải là đang… sợ phải không? Không sao đâu đâu, lần đầu em cũng như chị, cũng run lắm hihi… nhưng rồi thì sẽ sướng kinh khủng luôn. Đừng lo. – Vũ trấn an tinh thần cho chị mình.
– Nói hay quá há, con gái với con trai khác nhau chứ bộ, nói nè, chút nữa mà… đau là phải dừng lại nghe chưa, không được tiến tới nghe chưa, không thì nghỉ chơi luôn, biết chưa hả!
Nắm tai em trai kéo kéo, Lan “đe dọa” trước để dằn mặt thằng em hư hỏng của mình.
– Hihi biết rồi, không sao đâu mà, lo quá.
Vừa nói Vũ vừa ôm chặt hai đùi Lan và bước thật nhanh vào trong phòng nhưng thật không may cho hai chị em, “thú tính” của Vũ chưa kịp bộc phát thì đã xuất hiện một kẻ phá đám, đạp tung cánh cửa phòng vừa định đè chị xuống giường thì cả hai phải dừng lại, nét mặt đầy sững sờ, người đứng trước mặt họ không ai khác chính là ông Quang.
Nụ cười trên môi của Vũ và Lan tắt ngấm, trước mặt họ là người cha có công rất lớn trong việc góp phần “chia năm sẻ bảy” cái gia đình này. Chính sự gia trưởng, nghiêm khắc đến mức cực đoan của ông Quang đã làm cho những thành viên trong gia đình luôn sống dưới bầu không khí ngột ngạt và đè nén.
– Hai đứa đi đâu nãy giờ thế!
Vẫn với anh mắt nghiêm nghị và cái giọng xét nét trong từng câu từng chữ khiến cho cả hai chị em bắt đầu run lên vì sợ, đặc biệt là khi trong đầu họ đang “âm mưu”thực hiện một hành vi tội lỗi.
– Không có đi đâu cả, con cõng chị ra canteen uống nước thôi. – Vũ lúng túng giải thích.
– Thả chị xuống đi Vũ – Lan nói.
– À… quên…
Vừa cõng Lan lại giường Vũ vừa nhìn về phía ông Quang bằng ánh mắt thăm dò.
– Ba mới về hả?
Lan phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bằng câu hỏi thăm dành cho ba mình.
– Ừhm, ba mới xuống sân bay thôi, lúc nãy về nhà nghe con bị tai nạn nên ba ra thẳng đây luôn, trời, chân con… sao vầy?
Phát hiện ra bàn chân bị băng bó của Lan, Quang tỏ ra khá sửng sốt, ngồi xuống giường ông đặt tay lên vết thương của Lan vẻ mặt đầy căng thẳng…
– Không sao đâu ba, chỉ là trầy xước chút thôi mà.
– Còn không sao à, mà đi đâu mà để như vầy…
Đừng bên cạnh nhìn chị và cha mình nói chuyện, điều Vũ đang để tâm đến lúc này không phải là cuộc đoàn tụ cha con này mà chính là Kiều, liệu ông Quang có biết rằng Kiều đã thay đổi, đã từ bỏ lối sống trước kia để quay về với gia đình, đã quyết tâm dành trọn vẹn tình thương cho con cái mình. Càng nghĩ Vũ càng lo cho những ngày sắp tới, liệu Quang có đổ hết trách nhiệm về những biến cố trong gia đình những ngày qua lên đầu Kiều và trừng phạt mẹ mình không… chắc chắn là vậy rồi, chỉ có Vũ mới hiểu hết những sự dồn ép bức bách mà Quang đã dành cho Kiều trong suốt thời gian qua, mang danh nghĩa là vợ chồng nhưng lý do duy nhất để gia đình này không tan vỡ chính là sợ dư luận bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu và danh dự của Quang, và Kiều chính là kẻ để Quang trút hết những nỗi tức giận bằng những trận sỉ vả mạt sát thậm chí là đánh đập nữa.
Chợt nỗi sợ hãi của Vũ lại bừng lên, Vũ sực nhớ lúc nãy Quang nói là đã về nhà trước khi đến đây, và chỉ có mình Kiều ở nhà lúc đó, với tính cách của quang nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra…
Lẻn ra khỏi phòng, tay chàng run rẩy bấm từng phím điện thoại, đầu tiên là số máy bàn… và rồi đến số máy di động của Kiều… không có dấu hiệu hồi âm. – Vậy là nhất định có chuyện rồi.
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →