Phần 22
Chở người trong mộng của mình về xong, Hùng cũng vội vã phóng xe về nhà vì sợ mẹ đợi cơm và nhất là cậu lo sẽ tái hiện lại cái cảnh đối diện với ông bố dữ tợn của mình như hôm qua, đến nhà, nhìn đồng hồ đã 9 rưỡi, chưa trễ lắm so với mọi ngày, vừa định đưa tay lên cửa bấm chuông thì cậu phát hiện ra trong nhà tối om – “đi đâu hết vậy trời, đừng nói là ngủ hết rồi nha, còn sớm mà”
– Mẹ ơi, mở cửa cho con với, Ngọc ơi, mở cửa cho em!
Ring ring…
Vừa gọi cậu vừa bấm chuông liên tục nhưng vẫn không có ai trả lời, mò trong túi định tìm điện thoại gọi cho mẹ nhưng Hùng phát hiện ra mình đã để quên điện thoại không mang theo.
– Hùng hả con! Chờ cô tí nha!
Vừa trông thấy Hùng, bà hàng xóm bên cạnh đã cuống quýt lên, mở cổng ra, bà ta chạy vào nhà mình rồi chạy ngược trở ra, trên tay là chùm chìa khóa nhà của Hùng.
– Lúc nãy nhà con đi ăn tiệc hay sao ấy, nhờ bác đưa dùm con chìa khóa nhà nè, mà con mới về hả, đợi có lâu chưa!
– Dạ chưa… mới về thôi, mà… sao bác biết nhà con đi ăn tiệc, có mẹ con đi không?
– Thì bác thấy ai cũng ăn mặc sang trọng thì bác nghĩ đi ăn tiệc thôi, đương nhiên là có mẹ con rôi, mà sao con hỏi vậy, không ai nói gì với con hả, thử gọi điện cho mẹ con xem…
– Dạ…
Mở cổng dắt xe vào nhà, nhấc điện thoại lên định gọi cho Hồng nhưng không hiểu điều gì lại làm Hùng dập máy xuống, đó là một cảm giác tức anh ách trong bụng, rõ ràng đêm hôm trước thôi, cả hai mẹ con đã phải hứng chịu sự vũ phu của ông Chiến, chính tay chiến đã tát cho mẹ một cái thật đau vậy mà đêm nay lại dập dìu với nhau đi ăn tiệc, chẳng lẽ mẹ có thể tha thứ nhanh vậy sao, bực thật… mò xuống nhà bếp, lục tung cả nồi chảo lên, Hùng càng tức nghẹn hơn khi biết chỉ còn ít cơm nguội còn lại lúc sáng, tủ lạnh thì chỉ toàn là thịt cá đông lạnh và rau quả… “khốn nạn thật, các người thì ăn uống no say chả thèm đả động gì đến tôi cả”
Cái cảm giác bị bỏ rơi cứ tức nghẹn làm Hùng không thiết ăn uống gì nữa, bỏ lên trên phòng, cậu trùm mền lại quyết tuyệt thực đến khi nào mẹ chịu xin lỗi mình mới thôi… 5 phút… 10 phút… nửa tiếng đã trôi qua vẫn không thấy ai về… càng lúc bụng Hùng càng đói đến cồn cào, muốn nhắm mắt ngủ mà không thể nào được. Chợt cậu nhớ đến Vy và cuộc nói chuyện của hai người lúc nãy trên đường về nhà… cứ tưởng là cơ hội đến với Hùng nhưng qua cái cách mà vy nói chuyện Hùng đủ để nhận ra rằng, Vy muốn làm quen với Hùng chỉ để tiếp cận với Vũ, bạn trai của chị Ngọc, cả quãng đường, Vy cứ liên tục hỏi về Vũ về gia đình về chị em ba mẹ của Vũ, mới ban đầu Hùng còn nhiệt tình trả lời nhưng sau đó cậu cũng chỉ thờ ơ im lặng… Hùng biết, Vy đã mê mệt Vũ công tử…
Có tiếng động phát ra từ dưới nhà, sau đó là tiếng nói chuyện… Hùng biết những “kẻ bỏ mặc” mình đã về – đồ phản bội, từ giờ mình sẽ không cho mẹ vào đây ngủ nữa… – Hùng nhủ thầm.
Có tiếng bước chân từ từ lên trên từng bậc thang… và cánh cửa phòng Hùng chợt hé mở, cậu vội vã trùm kín chăn lại để che đi bộ mặt cau có bực bội của mình dù cho căn phòng tối om…
– Hùng ơi, ngủ rồi hả…
Cái giọng êm ái của Hồng làm Hùng rợn cả tóc gáy, đã lâu rồi mới được nghe những âm thanh dịu dàng như vậy, bàn tay Hồng khẽ đặt lên người con và lay lay…
– Về khi nào vậy… ăn uống gì chưa con.
Vừa nhắc đến hai chữ “ăn uống”, cậu đã dãy nãy người lên hất tay mẹ ra khỏi vai.
– Sao vậy!
Có lẽ Hồng đã nhận ra cử chỉ bực bội của con trai mình, nàng phì cười vì biết dù Hùng đã lớn tồng ngồng như thế này nhưng tính nết vẫn rất trẻ con, chắc lại đang hờn dỗi vì cả nhà đi ăn tiệc mà không dẫn cậu theo đây, kéo cái mền ra khỏi đầu Hùng, Hồng bẹo vào má con trai mình.
– Quay sang đây coi, làm gì trùm mền kín mít vậy, ngộp thở bây giờ!
– Đi ra đi! Ồn ào quá!
Dằng cái mền lại, Hùng quát lên làm Hồng giật mình, Hồng biết con mình chắc đang giận nàng lắm, nhưng cái tội hỗn như vậy thì không thể tha được, kéo cái mền lên, nàng đánh vào mông Hùng mấy cái.
– Hư nè, ai làm cái gì mà cau có vậy hả, giờ muốn gì đây!
– Đã nói đi ra cho người ta ngủ mà cứ – Hùng gắt lên bực tức.
– Sao tui hỏi mà không trả lời hả? Con với cái thế hả!
Hồng cũng bắt đầu bực bội vì sự ngang bướng của con.
– Làm như quan tâm lắm không bằng!
– Ơ! Thôi tôi mặc kệ anh đấy!
Căn phòng lại chìm vào trong bóng đêm tĩnh lặng… hai mẹ con không ai nói ai lời nào nữa, dù rất bực Hùng nhưng Hồng biết những đứa bước vào tuổi mới lớn như Hùng đứa nào cũng dở dở ương ương như vậy, lúc sáng còn ôm ôm ấp ấp trong lòng nàng, giờ đã cáu bẳn như thế. Nàng biết đến lúc dở chiêu thức quen thuộc nhưng vô cùng hiệu quả của mình ra. Đan tay vào mái tóc của Hùng, nàng khẽ vuốt ve từng lọn tóc rồi xuống dưới vai làm người Hùng mềm nhũn ra…
– Thôi, giận gì mà, chưa ăn gì phải không… đi ăn với má đi. Má bao, chịu không? – Hồng thì thầm.
– Không thèm…
– Thôi mà… má đói quá nè, đi nhanh đi.
– Đói gì mà đói, chứ không phải mới đi tiệc tùng với ông ba về hay sao! Giờ còn bày đặt đói nữa, có đếm xỉa gì đến tui đâu!
Cái giọng ấm ức của Hùng làm Hồng phì cười, vuốt mái tóc của Hùng sang một bên, nàng nói.
– Cũng tại con chứ ai mà nói, nói đi học 7h về làm người ta ngồi hoài không thấy, gọi điện hoài cũng không được.
– Thôi đừng có bày lý do!
– Trời, má nói dối con làm gì, không tin hỏi chị Ngọc coi, cả nhà ngồi chờ mình con, chờ hoài không thấy mới phải đi!
– Cả nhà, cả nhà… thắm thiết quá há.
Hùng bĩu môi chế giễu vì đúng giờ này ngày hôm qua đã nổ ra một cuộc nội chiến tưởng chừng không thể hàn gắn được.
– Thôi nha Hùng, đừng thấy tui hiền mà làm tới nha, nãy giờ quá quắt rồi đó nha, đàn ông con trai gì mà tính tình kì vậy, giờ con muốn gì đây. Chả lẽ con muốn nhìn nhà mình tan nát ra thì con mới vui hả?
– Má nói vậy… tức là má định đổ lỗi cho con hả, ai gây chuyện trong nhà này trước!
Trong cơn bực bội, một lần nữa Hùng chỉ rõ cho Hồng thấy nàng đã sai khi chịu đầu hàng một kẻ bội bạc như Chiến, trong thâm tâm Hùng thực sự muốn bố mẹ hàn gắn trở lại nhưng ít ra thì chính Chiến phải là người chủ động chứ không phải người mẹ chịu nhiều thiệt thòi của mình, vậy mà Hồng lại không hiểu cho nỗi lòng của con trai mình… nhưng Hùng đã đánh giá thấp mẹ mình, 17 năm bên Hùng, Hồng biết rõ nhưng gì con mình đang nghĩ.
– Nói nhỏ thôi… ông nghe thấy bây giờ, con không cần nói nữa… má biết những gì con nghĩ mà… lại đây… đừng có hờn dỗi nữa, ghét quá đi…
Dở tấm chăn lên nàng kéo con vào lòng, mặc cho Hùng dãy ra nàng vẫn kiên trì với những cử chỉ êm dịu nhẹ nhàng của mình, cuối cùng thì Hùng cũng đành phải đầu hàng, áp mặt vào ngực mẹ, cả người Hùng như không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa, chiếc váy dạ tiệc khoét cổ đã cho Hùng cơ hội hiếm hoi được cảm nhận cặp tuyết lê êm ái đầy hấp dẫn của mẹ mình, một luồng khí nóng từ đâu chạy dọc khắp cơ thể của chàng trai tuổi mới lớn làm chàng không sao kìm chế được bản thân mình nữa, đặt tay lên eo của mẹ, chàng kéo Hồng sát vào thật chặt, rồi bất ngờ ngước lên nhìn mẹ bằng ánh mắt đầy hờn trách và khao khát… Hồng biết là Hùng đang muốn gì… nàng khẽ đánh con một cái rồi âu yếm nhìn con… sau cử chỉ “bật đèn xanh” ấy… hai bờ môi dù còn ngượng ngùng nhưng khẽ dần tiến lại gần nhau hơn…
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →