Phần 24
Những tia nắng của một buổi sáng sớm yên bình lại len lỏi vào từng ô cửa từng tán lá còn đẫm sương đêm… tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ làm Lan chợt tỉnh giấc. Khi mi mắt nàng còn chưa hé mở thì hình ảnh của Vũ đã chiếm lấy cả tâm trí nàng. Khẽ cựa mình, nàng thấy có đôi tay ai đó đang kéo chăn lên đắp cho nàng, nhưng người đó không phải là Vũ mà lại là bố của nàng – ông Quang.
– Dậy rồi hả con, chân con cảm thấy thế nào rồi! Còn đau không?
– Không sao đâu ba, ủa mà thằng Vũ đâu ba. – Nàng nhìn Quang bằng đôi mắt con đang lim dim nữa nhắm nữa mở.
– À… nó về nhà thay đồ đi học rồi, kệ nó đi, có ba đây mà, đói chưa ba đi mua đồ ăn cho rồi uống thuốc.
– Thôi khỏi… chờ mẹ đem tới cũng được, tối qua mẹ nói tới rồi mà, hay là bố xuống làm thủ tục xuất viện luôn đi…
– Xuất là xuất thế nào, chân cẳng vậy mà xuất – Quang vội phản đối…
– Không sao mà, bác sĩ nói về nhà được mà, với lại nằm đây con khó chịu quá, về nhà…
– Đã nói là không được, nằm đây đi, đừng có nói nhiều, khi nào khỏi hẳn thì về! – Cắt ngang lời của Lan, Quang làm nàng cảm thấy sợ với thái độ bực bội của mình. Nhìn Quang bằng ánh mắt e dè, nàng nói:
– Về nhà cho tiện, có thằng Vũ… với có mẹ nữa…
– Thôi! Không có cãi gì hết! Không có mẹ mẹ gì nữa!
– Nhưng mà…
– Dẹp đi! Nằm đây tôi đi mua đồ ăn sáng vào uống thuốc…
Vốn dĩ Lan định sẽ thanh minh cho mẹ mình, nhưng trước thái độ nóng nảy của Quang, nàng biết chắc rằng bố mình đang cảm thấy khó chịu vì sự thân thiết trở lại của Kiều và 2 chị em, sẽ phải mất nhiều thời gian nữa để cho Quang hiểu rằng mẹ mình đã thay đổi… những ngày khó khăn giường như còn đang chờ đợi ở trước mặt…
Vừa bước chân xuống taxi, Vũ đã bắt đầu cảm thấy bất an khi cánh cổng vào nhà đã hé mở từ trước… chạy vội vào trong, chàng lao ngay xuống nhà bếp, giường như không có dấu hiệu nào của Kiều khi trên bếp chỉ là một nồi cháo đã nguội lạnh từ đêm qua.
“Không lẽ nào… đừng nha mẹ”
Chạy ngược lên lầu, xô cánh cửa phòng Kiều bước vào trong, Vũ sững sờ tựa người vào tường… trên giường ngổn ngang những quần áo váy còn bỏ sót lại của một người vội vã thu dọn hành lý.
“Sao… làm sao có thể như vậy, không, chuyện này nhất định không phải do mẹ!”
Rút điện thoại ra, Vũ lại tiếp tục bấm số của Kiều nhưng chiếc điện thoại đã cạn kiệt pin vì hoạt động cả đêm…
“Chết tiệt thật”
Chạy xuống dưới nhà, chàng dùng máy bàn liên tục gọi cho mẹ mình nhưng kết quả vẫn chỉ là những tiếng bip bip vô hồn…
“Đúng rồi”
Một tia sáng lóe lên trong đầu chàng, chạy trở lại lên trên phòng Kiều, Vũ mò mẫm khắp ngăn kéo rồi rồi lục tung đống đồ trên giường lên, không có gì.
“Hay là ở phòng mình”
Quả đúng như Vũ nghĩ, bước vào phòng riêng, nhìn vào bàn học của mình, chàng thấy một mảnh giấy trên đó có những dòng chữ viết vội mà Kiều để lại “Mẹ đi vắng một thời gian… con hãy giữ gìn sức khoẻ và lo cho chị giúp mẹ… yêu con của mẹ…”
“Không! Đừng mà… mẹ hứa rồi mà!” – Vũ bật khóc…
Nắm chặt mảnh giấy của Kiều trong tay, Vũ quyết làm cho ra nhẽ chuyện này, trong suy nghĩ của Vũ giờ đây chỉ có một lý do duy nhất giải thích cho sự ra đi này của Kiều: Chính Quang đã ép Kiều ra đi khỏi nhà này vì chỉ mới tối hôm qua thôi chính Kiều còn không muốn rời xa hai đứa con của mình để về nhà nghỉ ngơi nói chi là bỏ nhà ra đi… nhất định là vậy.
Nhấc điện thoại lên, tay chàng run rẩy bấm từng phím điện thoại gọi cho bố mình…
– Alo, ba nghe đây! Có phải Vũ không? – Giọng Quang vang lên từ đầu bên kia…
– Con đây…
– Có chuyện gì thế, chưa đi học hả, có cần bố gọi điện cho tài xế đến chở đi không?
– Không… con hỏi chuyện này chút… mẹ đi đâu rồi ba…
– Cái gì? Chuyện đó sao lại hỏi ba. Từ trước đến giờ mẹ con đi đâu có bao giờ nói cho ba biết đâu!
– Thế ba có biết chỗ nào mẹ hay đến không?
– Không biết! Mà con quan tâm làm gì, mặc kệ đi, đi chán rồi lại về thôi! Mau thay đồ đi học đi, để bố gọi xe đến chở…
– Có phải… bố đuổi mẹ đi không?
– Mày nói gì vậy Vũ!
Quang thốt lên kinh ngạc, Quang không thể tin được đứa con mà ông lâu nay tin tưởng là đã đứng về phía mình lại đang chất vấn ông về sự vắng mặt của Kiều, một người mẹ và một người vợ không ra thể thống gì trong gia đình.
– Tao đã nói là không biết, mà mày quan tâm là gì, có lần nào nó đi mà nó thèm nói với người trong gia đình này không, tao đã nói là mặc kệ nó, mày lo phần mày đi! Nó đi được thì khắc về được, đừng có lo mấy chuyện bao đồng nữa, lo mà đi học đi!
– Bố đừng nói vậy, dù sao đó cũng là vợ của bố… là mẹ con đấy!
– Mày… thằng này… giờ mày nạt lại tao đấy à, rốt cuộc giờ mày muốn gì đây, nó đi theo trai đấy, nói cho mày biết, mày đừng tưởng mẹ của mày hay ho gì đâu! Tao nói một lần cuối, là mày đừng lo chuyện bao đồng, tao coi như nhà này không có nó từ lâu rồi, mày cũng nên quen đi!
– Vậy có phải là bố… đuổi mẹ đi không!
Lại một lần nữa, Vũ lập lại sự nghi vấn của mình, và lần này Vũ đã thực sự làm cơn giận dữ của bố mình lên tới cực đỉnh.
– Phải! Tao đuổi nó đi đấy, thì làm sao, nhà tao tao muốn cho ai ở ai đi là quyền của tao, mày không thích thì đi luôn đi, đi theo nó đi, từ giờ mày mà còn nhắc đến nó trước mặt tao thì đừng trách!
– Con… không ngờ bố lại có thể đối xử với mẹ như vậy… tại sao bố đi xa về, chưa biết chuyện gì xảy ra mà sao bố nỡ làm vậy… huhu…
Vũ khóc rấm rứt như một đứa trẻ… nỗi đau xa rời mẹ lại làm cậu quặn lòng đau đớn, hạnh phúc vừa chớm nở đã vội tàn lụi…
– Mười mấy năm qua tao mà còn không biết nó à, mày tiếc cái gì mà khóc, mày xem thử cả năm nay nó có ở nhà ngày nào không, nó có lo cho mày được bữa cơm nào không hay nó suốt ngày đi đàn điếm trai gái bên ngoài, mày ngu lắm con, tao làm thế là nghĩ cho mày với chị em mày đấy, mày làm tao thất vọng quá…
– Bố đừng nói là nghĩ cho con… bố chỉ lo cho bố thôi… tạm biệt bố… con đi tìm mẹ đây!
– Mày… thắng ngu! Vũ… Vũ… tít tít tít…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →