Phần 32
Trên con đường độc đạo duy nhất dẫn ra thị xã, những bóng người ẩn hiện trong buổi chiều u tối dưới cơn mưa trĩu nặng… nhưng bước đi thật chậm thật chậm, những gương mặt cam chịu, nhưng ánh mặt mỏi mệt… nhưng không ai oán trách điều gì, vì cuộc sống ở đây là vậy, ngày từng ngày trôi qua dưới những lũy tre kẽo cà kẽo kẹt trong gió và những chiều buồn cay cay khói bếp… tiếng trống trường từ đâu chợt vang vọng báo hiệu giờ tan học… một buổi chiều tan học khác với những buổi chiều khác, không có tiếng cười đùa nháo nhác của lũ trẻ… chỉ có những ánh mắt non nớt nép mình dưới mái hiên nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài… nhìn những đứa trẻ chen chúc bên nhau chờ trời tạnh mưa, Lan lại nhớ đến ngày xưa… những ngày không có Kiều, trong 1 buổi chiều cũng lạnh lẽo như chiều nay, 3 chị em ngồi co ro bên nhau chờ đợi bàn tay ôm ấp của Kiều đến khi mệt nhoài và thiếp đi vào những giấc mơ về ngày mai khi bầu trời ngập tràn ánh nắng…
Xoa đôi bàn tay đã tê cóng vì lạnh… nàng vẫn đang chăm chú nhìn về đằng xa của con đường… chờ đợi một người đi từ hướng trước mặt ngang qua đây để nàng có thể hỏi thăm đường tới nhà ông bà mình nhưng vẫn không thấy ai… chỉ có vài đứa trẻ đứng nép trú mưa bên cạnh… đôi chân yếu ớt vì bị thương của Lan đã không thể đứng vững thêm nữa, ngồi phịch xuống, nàng tựa đầu vào tường thở những hơi yếu ớt…
– Chị sao vậy… chị bị ốm hả… – một cô bé bên cạnh tròn xoe đôi mắt nhìn nàng…
– Ah… không sao… chị đi đau chân em à… – gượng cười, Lan đưa tay vuốt lọn tóc bết trên trán cô bé…
– Chân chị bị sao vậy…
– Tại chị đi không cẩn thận nên bị ngã… mà sao em chưa về… em đang chờ bố mẹ đón phải không…
– Dạ… nhưng mà… chắc hôm nay bố em không đến rồi…
– Ủa… sao vậy…
– Bố em làm về trễ lắm… với xỉn nữa…
– Tội nghiệp chưa… à mẹ em đâu…
– Em… không có mẹ…
Sững sờ, nàng không biết nói thêm lời nào nữa… khẽ nắm bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, “lại một đứa trẻ bất hạnh khác…” – nàng nhủ thầm…
– À… em ơi… sống ở gần đây không…
– Dạ gần… nhà em ở trong xóm kìa…
– Ủa… vậy hả… em… em cho chị hỏi em biết nhà bà Tám Giỏi ở đâu không?
– Bà… Tám Giỏi… hay là ông Tám Giỏi…
– Ủa… à… à… đúng đúng… là ông Tám Giỏi…
– Biết chứ… nhà ba mẹ của cô giáo em đấy…
– Ủa… cô giáo em… cô giáo em là ai…
– Là cô vân…
– Có phải là… Ng Thúy Vân không?
– Em cũng… không nhớ nhưng mà…
– Không sao không sao… vậy em biết nhà đó ở đâu không…
– Biết… trong xóm em mà…
– Em dẫn chị đi được không…
– Nhưng mà… á…
Ai chị em cùng la lên vì một chiếc xe máy từ đâu băng qua làm bắn hết bùn đất vào người Lan và đứa nhỏ, ngoài nhìn ra… nàng sững sờ không sao nói nên lời… đó chính là Kiều – mẹ nàng và đằng trước… người mặc áo khoác da ấy… sống mũi cao cao ấy… chiếc xe phân khối lớn ấy… không ai khác… chính là Vũ… “trời”
Bật dậy khỏi mái hiên… Lan gượng hết sức lao theo…
– Vũ ơi… mẹ ơi… con đây… Á…
Định mệnh, với bàn tay nghiệt ngã của mình… đã lại một lần nữa xoay chuyển số mệnh của Lan… đôi chân yếu ớt của nàng vấp phải một mô đá trên con đường đất gồ ghề, gượng dậy, định tiếp tục đuổi theo nhưng một ánh đèn ngược chiều làm đôi mắt nàng lóa đi, và chiếc xe thồ hàng ngược chiều lạnh lùng lao đến… – nàng chỉ kịp hét lên một tiếng…
Trước đó một tiếng…
Một tia sáng từ đằng xa phản chiếu mắt Kiều, đó là ánh sáng của một chiếc đèn xe máy đang tiến lại gần, nhưng nàng nào có quan tâm khi cơ thể nàng vẫn đang bị vòng tay của tiến siết chặt và cái miệng tham lam của Tiến sục sạo khắp cổ và ngực nàng, bên dưới, những đầu ngón tay của tiếng vẫn đang mải miết day day mồng đốc của nàng dù cho nàng cố ngúng nguẩy mông để tránh né…
– Thôi… anh ơi… em… em…
– Em sao…
– Có… người đang tới kìa… bỏ ra không người ta thấy bây giờ…
Ánh đèn xe càng lúc càng lại gần… một cảm giác bất an chợt gợi lên trong lòng Kiều…
– Mặc kệ đi… hay mình kiếm nhà nghỉ nào nha…
– Thôi… trễ rồi mà… ahhh… đau em. – Một ngón tay của Tiến vừa lách vào trong khe lồn ẩm ướt của nàng…
– Đi nhé… chịu không… hay cứ đứng đây cho người ta nhìn…
– Thôi… được rồi… đi…
Tiếng phanh gấp của chiếc xe máy vang lên làm cả Kiều và Tiến giật bắn người, quay ra nhìn, cả hai há hốc sững sờ… đó chính là Vũ… không kịp dựng chân chống, thả xe ngã xuống đường, Vũ lạnh lùng bước tới… đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn Kiều:
– Ra xe.
Đẩy tiến ra, nàng vội chạy tới nắm tay Vũ gương mặt đầy hoảng sợ…
– Không phải vậy đâu Vũ… chuyện là…
Giằng tay ra khỏi tay Kiều, Vũ lập lại một lần nữa mệnh Lệnh…
– Ra xe!
Biết không thể nói thêm gì được nữa, nàng lầm lũi bước đi, nhưng vừa mới quay lại định nhìn tiến thì nàng đã thấy Vũ lao ngay đến, túm lấy cổ áo Tiến, Vũ dơ nắm đấm lên định đấm vào mặt tiến một cái, nhưng sau một phút lưỡng lự chàng đẩy mạnh tiến vào tường thét lớn…
– Đồ khốn, sao ông lại dám làm vậy hả, ông có còn liêm sỉ không?
Ngay lập tức Kiều vội vã lao đến ôm lấy Vũ và van xin…
– Đừng con… mẹ xin con… đứng làm vậy…
– Bà tránh ra.
Hất Kiều ra một bên Vũ lao tới túm cổ áo của Tiến kéo dậy.
Gục đầu không đáp, Tiến gượng dậy nói không nên lời…
– Chú… chú xin lỗi…
– Ông im đi… ông cút đi. Đừng để tôi thấy mặt ông thêm một lần nữa. Nếu không thì đừng trách…
Xô Tiến vào bờ tường lần nữa, Vũ lạnh lùng giật lấy tay Kiều kéo ra xe rồi chở nàng lao đi giữa trời mưa…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →