Phần 33
Sáng…
Vừa thức dậy khỏi giường, Kiều đã thấy Vũ ngồi thừ trước sân, ánh mắt nhìn về phía xa xăm đầy nghĩ ngợi… lần đầu tiên nàng thấy Vũ buồn đến vậy… “Không biết nó đang nghĩ gì nhỉ… cũng chỉ tại mình thôi… lại làm tổn thương nó, mình đúng là người mẹ tồi nhất trên đời…”
Bước lại gần Vũ, tay nàng đưa lên trên vai chàng rồi khẽ xoa xoa, đó là cách hiệu quả để mang lại cảm giác thư giãn cho những người đàn ông… nhưng điều đó giường như không hiệu quả với Vũ lúc nãy. Đứng dậy, Vũ bỏ vào trong phòng rồi đóng cửa lại…
Và rồi cả ngày hôm đó, lần duy nhất Vũ ra ngoài là lúc bắt đầu bữa nhậu sau khi cúng kiến xong, dù bà con cô bác cứ xuýt xoa hỏi này hỏi nọ nhưng chàng vẫn cứ ậm ừ cho qua chuyện rồi quay trở lại phòng… nhìn nét mặt thẫn thờ của Vũ, Kiều chỉ biết thở dài buồn bã… “Chắc giờ chỉ có mình Lan mới có thể làm Vũ hết buồn…” – nghĩ vậy Kiều vào trong phòng và lấy đồ đạc ra xếp lại vào trong túi xách…
Cuộc đoàn tụ nào rồi cũng đến lúc phân ly… nhìn thấy Kiều gói ghém đồ đạc để chuẩn bị quay lại thành phố mà ông bà Tám Giỏi chỉ biết nhìn nhau ngậm ngùi không biết nói gì. Dù ông Tám đã dặn bà Tám không được kể lể níu kéo này nọ để cho con ra đi yên lòng, nhưng đêm đó, bên mâm cơm, hai mẹ con cứ ôm riết lấy nhau không muốn rời, những ngày gần nhau sau bao năm xa cách đã hết, chỉ còn vài tiếng ngắn ngủi nữa là ông bà đã không được thấy mẹ con Kiều và Vũ… dù không muốn để Kiều đi nhưng bà tám biết giờ đây con mình cháu mình đã có cuộc sống riêng, làm sao có thể giữ chúng bên bà mãi được… điều an ủi duy nhất của vợ chồng già là họ được biết rằng cả hai mẹ con đều đang trải qua một cuộc sống sung túc đầy đủ, và quan trọng hơn là Vũ là đứa thật hiếu thảo, nhìn cái cách mà Vũ và Kiều quấn quýt bên nhau mấy ngày nay, ông bà Tám đều cảm thấy hài lòng vì Kiều đã nuôi dạy được một đứa con nên người…
Sau bữa cơm… Kiều chợt bắt gặp bà Tám và Vân đang nhỏ to điều gì đó, nhìn thái độ của Vân, nàng đoán rằng có lẽ vân đang dục mẹ làm điều gì nhưng bà Tám cứ lắc đầu nhăn nhó tỏ ra không đồng tình, biết đó là chuyện gì đó khó nói, nàng vội lên tiếng…
– Sao… có gì nói với con nữa chứ… sao lại thậm thụt với nhau vậy hả mẹ…
– À… không có gì đâu con à… – bà Tám vội chối phắt đi nhưng vân vội tiếp lời mẹ…
– Thật ra… có chuyện này chị hai à…
– Sao… chuyện gì nói chị nghe coi… làm gì mà ậm à ậm ừ vậy, có gì cứ nói đi…
– Chuyện là… em muốn nhờ chị một việc được không…
– Chuyện gì nói đi xem nào, làm được thì chị làm cho, nói nghe nào…
– Là… chuyện anh Tiến…
– Anh Tiến sao?
– Ảnh… ảnh muốn… lên thành phố làm… trở lại… không biết chị giúp ảnh… có được không…
– Cái con này… – bà Tám vội ngắt lời Vân.
– Cứ để em nó nói đi mẹ – Kiều mỉm cười nhìn mẹ…
– Con đừng nghe nó nói lung tung, thằng Tiến nó đâu có muốn lên, con Vân nó muốn thì có – bà Tám vội phân trần dùm con rể…
– Mẹ à… chuyện vợ chồng con sao mẹ biết, ảnh nói là muốn mà… – Vân nhăn nhó nhìn mẹ…
– Được rồi… vậy hai vợ chồng đều muốn phải không… nhưng mà… muốn lên làm gì mới được chứ…
– Đó… em cũng định nói chị chuyện đó… chả là tụi em muốn lên đó sống nhưng mà không biết nên làm gì… em thì chắc xin đi dạy tiếp… nhưng mà còn ảnh thì… ảnh… cũng muốn làm lại công việc như trước… chị… nói anh Quang… một tiếng dùm em được không…
– Ơ… chuyện này… chuyện này thì… – vừa nhắc đến Quang, Kiều đã cứng họng không biết nói gì…
– Em biết là anh Quang rất nghe lời chị mà… phải không… chị giúp cho em lần này đi… vợ chồng em mang ơn chị suốt đời mà…
– Chuyện này… thực sự là…
Vân không biết rằng nàng đã đặt chị mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khi nghe Vân nói muốn lên thành phố làm ăn, nàng đã rất mừng vì có cơ hội được gần em, nếu hai vợ chồng muốn kinh doanh hay làm ăn gì đó thì nàng sẵn sàng đem những gì thuộc về mình để giúp em nhưng đằng này vân lại muốn nhờ cậy đến Quang… chẳng lẽ Vân không nhớ chuyện năm xưa hay sao mà còn nói vậy…
Nhận ra nét mặt khổ sở của Kiều, bà Tám vội gắt lên với Vân.
– Thôi đi, cô đừng có ép chị cô làm mấy chuyện không đâu nữa, muốn lên thì tự lên, nó còn có cuộc sống riêng, hơi đâu mà lo cho cô với thằng chồng cô nữa… mặc kệ nó đi Kiều, nó ngồi không rỗi hơi nên nghĩ lung tung, con đừng bận tâm…
– Mẹ à… mẹ cứ nói vậy là sao, chẳng lẽ mẹ muốn con vùi mình ở cái xứ khỉ ho cò gáy này cả đời à…
– Gớm… quê cha đất mẹ của cô mà cô nói vậy à, ông bà mà nghe được người ta quở chết thôi con à! Ăn với chả nói…
– Thôi… mẹ đừng nói vậy tội em… chị… hiểu ý em rồi… nhưng mà… em cho chị một thời gian được không… hiện giờ gia đình chị đang có vài chuyện cần giải quyết… em để thư thả một ít đã rồi chị sẽ nghĩ cách giúp em…
– Hihi… cảm ơn chị nhiều nha, em chờ tin chị đấy…
Ôm lấy Kiều, Vân ngả đầu lên vai chị nở nụ cười vui sướng… nàng biết thể nào Kiều cũng có cách giúp mình… đứng bên cạnh, bà Tám chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm…
Cuộc nói chuyện giữa 3 mẹ con bà Tám nãy giờ Vũ đã nghe hết tất cả… nhìn nụ cười gượng gạo trên gương mặt Kiều, Vũ thấy mẹ thật đáng thương… chỉ có chàng mới biết rằng giờ đây trong gia đình… Kiều đã không còn tiếng nói nào nữa… hơn thế nữa… nếu như ông Quang không nhân nhượng thì chỉ trong tương lai gần đây thôi… cuộc đời Kiều rồi sẽ không biết đi về đâu… chứ đừng nói gì là lo cho người này người nọ…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →