Loạn luân mẹ và con

Phần 6

Chương 6/53
Phần 6

Vừa nhìn thấy những củ khoai tây và cà rốt do con gọt vỏ, Kiều đã khen:

– Gọt sao mà tròn lẳng dễ thương quá!

Vũ vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong anh đang sướng rơn vì lần đầu làm bếp đã được mẹ khen, thực ra nhờ con dao gọt cả, chỉ cần đặt vào và đẩy nhẹ chẳng khác gì gọt lê gọt táo để ăn, nhưng điều đó làm Vũ vô cùng thích thú, cậu nghĩ “làm bếp thì cũng có gì khó đâu chứ”.

– Làm gì nữa không mẹ?

Vũ tỏ ra hào hứng! Nhìn thấy sự vui vẻ trên gương mặt cậu, Kiều biết sự kiên nhẫn của mình đã có kết quả:

– À… vậy con sẵn tay thì cắt củ đó ra dùm mẹ đi!

– Ơ… cắt sao…

– Dễ lắm, đặt khoai tây lên thớt cắt làm đôi rồi thái “hạt lựu” ra.

– Hạt lựu là sao?

– Là miếng vuông nhỏ nhỏ đấy, được không, hay để mẹ làm.

– Trời, có gì mà không được, đưa đây cho con.

Hùng hổ là vậy, nhưng ngay nhát dao đầu tiên, củ khoai tây tròn lẳn của Vũ trượt ra khỏi tay và lưỡi dao nhật sắc bén cứa đầu ngón tay làm máu Vũ tứa ra khắp mặt thớt.

– Á. – Vũ kêu lên.

Quay lại, Kiều hoảng hốt chụp lấy ngón tay đầy máu của con:

– Trời ơi, đau không con, đưa mẹ coi.

Đưa ngón tay của Vũ lên miệng, Kiều ngậm lại để cầm máu, dù rất đau và rát nhưng hành động đáng yêu của mẹ làm Vũ vừa vui vừa xúc động.

Kéo Vũ lại ghế, Kiều lấy bông băng lại cho Vũ, mắt Kiều rơm rớm như muốn khóc.

– Mẹ… xin lỗi… tự nhiên lại bắt con làm mấy chuyện này…

– Không sao đâu mà.

– Đau không con.

– Hơi đau thôi.

Nhìn khuôn mặt hốt hoảng của mẹ, Vũ không ngờ Kiều lại yếu đuối đến như vậy, chỉ mới chút máu thôi mà cũng làm Kiều hoảng sợ đến gần khóc, ở trong nhà đã vậy, thì cũng dễ hiểu khi bao nhiêu gã đàn ông mưu mô quỷ quyệt ngoài kia luôn tìm cách đánh vào tâm lý yếu đuối của mẹ mình để lợi dụng, nghĩ như vậy, Vũ lại giận sôi máu lên, giật ngón tay lại bất ngờ, Vũ nhìn Kiều, ánh mắt trừng trừng của Vũ làm Kiều thắc mắc về những gì Kiều đang nghĩ, nhưng bất ngờ thay, cậu lại níu mẹ lên ghế rồi ôm Kiều ngả vào lòng, không ngần ngại gì nữa, Kiều cũng vòng tay ra sau lưng Vũ và ôm Vũ thật chặt, tựa đầu lên bờ vai Vũ, nàng nở nụ cười mãn nguyện như vừa trải qua thử thách gian khó nhất của cuộc đời mình. Vậy là Vũ đã trở về với vòng tay của nàng, một tương lai mới đầy hy vọng lại đến với hai mẹ con.

Trong khi hai mẹ con đang âu yếm bên nhau, họ không biết rằng trên lầu kia, có một ánh mắt đầy bực bội và tức tối đang nhìn về phía họ, người đó không ai khác chính là Lan.

Ngồi trên ghế coi Tv, nhưng Vũ chỉ giả vờ, cứ chốc chốc cậu lại liếc về phía nhà bếp để nhìn mẹ rồi cười thầm, chưa bao giờ cậu thấy mẹ đáng yêu đến vậy, từ lâu cậu biết mẹ cậu nổi tiếng xinh đẹp nhưng cậu lại căm ghét cái vẻ đẹp ấy của mẹ, chính vì cái sắc đẹp ấy đã làm tan nát gia đình này, nhưng giờ đây, khi đã có mẹ bên cạnh, cậu lại thầm cảm ơn trời đã cho cậu một người mẹ tuyệt vời như vậy. Đã gần 40 mà Kiều vẫn xinh tươi mơn mởn như con gái mới về nhà chồng, không chỉ có nhan sắc tuyệt vời, mà cả thân hình Kiều cũng làm bao nhiêu kẻ thèm muốn, làn da trắng hồng hào đầy sức sống, bầu ngực căng tròn làm bao nhiêu nhiêu kẻ vừa nhìn đã muốn úp mặt vào ngực Kiều, vòng eo thon thon và cặp mông tròn lẳn, mỗi lần nàng xuất hiện ở đâu thì cũng là tâm điểm chú ý của tất cả, đàn ông thì nhìn nàng thèm muốn, còn đàn bà thì ganh ghét!

– Vũ ơi!

– Sao… sao mẹ?

Vũ đứng dậy lại gần nàng, nhìn hai hai má của mẹ đỏ hồng hồng vì đứng lâu bên bếp lửa, mồ hôi thì nhễ nhại, Vũ lại thấy như được trở về quá khứ hạnh phúc ngày xưa ở ngôi nhà cũ, thời mà Kiều chỉ biết suốt ngày chăm lo việc bếp núc giặt giũ và lo cho con cái.

– Đói bụng chưa, mẹ nấu xong hết rồi, con lên gọi chị đi.

– Uhm, mẹ… đi tắm đi, từ từ ăn nha.

Vũ nói vậy vì biết còn phải tốn thời gian nài nỉ thuyết phục Lan nữa, mỉm cười nhìn con, Kiều đi lên phòng, Vũ cũng vội vã chạy lên phòng mình với Lan.

Vừa bước vào phòng, Vũ đã nghe thấy tiếng Lan thút thít.

– Trời, sao… mà khóc vậy!

Nằm xuống bên cạnh Lan, Vũ vén tóc chị lên.

– Đi ra đi, đi…

Đẩy Vũ ra, Lan hét lên!

– Tự nhiên đuổi vậy trời, có chuyện gì mà khóc!

– Đã bảo cút đi cơ mà!

– Nhưng… đây là phòng của em mà! – Vũ nhắc lan nhớ… khiến nàng lại khóc to hơn!!!

– Thôi… em thương… có gì nói nghe đi, tự nhiên khóc vậy? – Kéo mặt lan vào áp vào ngực mình, Vũ dỗ dành…

– Đồ… phản bội, cút đi! – Lan lại dãy ra vừa khóc vừa đánh em trai…

– Ơ hơ! Em làm gì mà… phản bội!

Cậu vẫn ngơ ngác vì lời kết tội của chị, cậu đâu biết rằng hành động âu yếm mẹ dưới nhà đã lọt vào mắt Lan và làm nàng nổi điên lên khi điều đó phản bội lại “chân lý” của hai chị em từ trước đến giờ, trong mắt Lan, Vũ là đứa em của riêng nàng, và nàng biết đối với Vũ, nàng là người duy nhất nó tin tưởng yêu quý nhưng không ngờ giờ đây, nó lại quay ngược lại vào vòng tay của người mà đã gây cho hai chị em nhiều đau đớn và nhục nhã, đó là Kiều, Lan không thể tin điều đó lại xảy ra, và Lan càng không tin là Kiều đã thay đổi, trong đầu Lan lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ là Kiều đang dụ dỗ em trai mình, nhưng vì sao thì nàng không giải thích được, chắc chẳng ngoài lý do sợ thiên hạ chê cười.

Dù không hiểu sao Lan lại cư xử lạ như thế, nhưng Vũ biết nguyên nhân cũng không nằm ngoài sự tức tối của Lan với Kiều, cậu thở dài nằm xuống bên cạnh chị…

– Chị hai, hôm bữa lúc em phải vào viện đó, mẹ khóc suốt, cả ngày mẹ ngồi bên em không dám đi đâu hết, rồi lúc em ra viện, một mình mẹ phải lo dọn dẹp nhà cửa chăm sóc cho em nữa…

Lan ngừng khóc, nàng im lặng không nói gì, nhưng vẫn đang lắng nghe.

Kéo chị vào lòng, Vũ đưa tay lau nước mắt dàn dụa trên má Lan, vén mái tóc mềm mại của chị sang hai bên, Vũ nhìn chị âu yếm:

– Bây giờ chị em mình còn bên nhau, nhưng ít hôm nữa chị lại phải đi, rồi ai lo cho em nữa, chắc chỉ còn mình mẹ thôi đúng không?

– Được lắm, lại còn “mẹ ” này “mẹ ” nọ, sao hồi trước bả bỏ mày theo bồ, mày không đi theo bả luôn đi.

Biết chị đang giận, Vũ không để bụng lời nói phũ phàng của chị.

– Chuyện gì đã qua rồi cho qua đi, giờ quan trọng là mẹ đã muốn thay đổi, mình phải giúp mẹ chứ, cứ xa lánh tránh né mẹ thì cũng đâu được gì.

– Tao không quan tâm, mày thích làm gì thì làm đi! Thay đổi à, để đó rồi mày xem, bả làm vậy để che mắt thiên hạ thôi.

– Che mắt hay không không quan trọng, miễn là bả không gây tiếng xấu nữa là được rồi.

– Thôi mày đừng có bênh vực bả nữa, tao không muốn nghe đâu.

– Bây giờ chị có thương em không, chị nói đi!

Câu hỏi thẳng thừng của Vũ làm lan bối rối, rõ ràng nó biết câu trả lời mà…

– Được rồi, im lặng tức là thương phải không! – Vũ nhìn vào mắt chị, còn nàng thì quay đi hờn dỗi.

Kéo chị nằm úp lên người mình, hai chị em lại dính chặt vào nhau, Vũ ôm Lan thật chặt và không cho nàng thoát ra nữa, vờ vịt đánh Vũ mấy cái rồi nàng cũng nằm im trên người em, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Lan, Vũ nói.

– Nếu thương em thì đừng có giận má, đừng làm má buồn nữa, giờ má đang cố thay đổi mà, phải giúp má “hoàn lương”, như tội phạm mới ra tù ấy, cứ né né người ta, người ta lại làm liều thì sao.

Sự so sánh của Vũ làm Lan không thể nhịn được cười, úp mặt lên ngực Vũ, nàng đánh yêu em mình, nàng biết dù bây giờ nàng có nói gì thì không thể làm Vũ thay đổi ý định, nàng biết em mình cũng như mọi đàn ông khác trên đời, bên ngoài tỏ ra cứng rắn lạnh lùng, nhưng chỉ cần có bàn tay vuốt ve chiều chuộng của phụ nữ lại mềm lòng ngay. Dù điều này làm Lan buồn, nhưng nàng biết lợi ích cuối cùng cũng dành cho đứa em thân yêu của mình…

– Lan ơi, em đói… – chàng nhắc khéo chị…

– Thì thay đồ đi, tui chở đi ăn, còn ngồi nói nữa.

– Nhưng mà… đồ ăn đầy dưới nhà kìa… xuống ăn cho rồi, đi đâu nữa cho mệt.

Trừng em một cái, nàng đứng dậy đi rửa mặt rồi cùng Vũ xuống nhà ăn với mẹ…

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →