Loạn luân mẹ và con

Phần 7

Chương 7/53
Phần 7

Vừa về nhà, Lan đã ngồi phịch xuống ghế mỏi mệt, rót nước cho chị uống, Vũ trêu:

– Mới có 2 chai mà làm gì đuối dữ vậy!

– Uhm… lâu rồi mới uống lại mà, trong đó đâu có ai nhậu với tui đâu.

– Ừhm… ai biểu, học ở đây không chịu mà cứ vào Sài Gòn làm gì không biết nữa!

Nhắc đến chuyện đó Lan lại thấy buồn, vì ít hôm nữa nàng lại phải trở vào Sài gòn, nắm tay Vũ ngồi xuống, Lan muốn nhìn em mình thật kỹ để hình ảnh Vũ không bao giờ phai mờ trong tâm trí nàng.

– Mệt chưa, đi ngủ nghen. – Vũ nói.

– Ừ…

Quàng tay lên cổ Vũ, Lan cười thích thú vì sắp được Vũ bế lên giường như một nàng công chúa, nhưng vừa mới nâng nàng lên một chút Vũ đã thả xuống…

– Ặc… sao… nặng zữ.

Đánh em một cái nàng nhăn nhó.

– Đừng có xạo, tui sút kí mà nặng gì!

– Hihi… thiệt mà, thôi, leo lên lưng cõng đi, nhanh nè!

Nằm bên cạnh Lan… chờ nàng ngủ xong, Vũ vội vã chạy ngay sang phòng mẹ, cửa khép hờ, chàng nhìn vào trong… đèn tắt nên chàng không biết có mẹ nằm trong đó không, định quay về phòng ngủ nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt buồn bã của mẹ lúc nhìn chị em Vũ lúc tối, Vũ lại không nỡ bỏ đi… rón rén bước vào phòng, chàng lại gần giường Kiều, lạ thật, không nghe thấy tiếng thở của mẹ, mò mẫm khắp giường, chàng phát hoảng lên khi không thấy mẹ đâu.

Chạy xuống dưới, chàng bật hết đèn trong nhà lên, rồi ngồi thừ xuống ghế, vậy là Lan đã đúng, Kiều lại bỏ chàng đi theo người khác, thay đổi ư, chỉ là giả tạo, gục đầu xuống gối, chàng lại thấy tương lai phía trước của mình tăm tối trở lại…

– Vũ, sao vậy con! – Giọng Kiều vang lên.

Ngước lên, Vũ nhìn Kiều kinh ngạc, đúng là mẹ rồi, vậy mà mình cứ ngỡ. – Vũ nghĩ… nén sự vui sướng lại, Vũ bình thản.

– À… không có gì, mẹ chưa ngủ hả?

– Ừhm… khó ngủ nên lên sân thượng ngồi cho mát.

– Trời! Coi trúng gió bây h!

Ngồi xuống cạnh Vũ, nỗi buồn bị bỏ mặc một mình lúc tối không còn nữa, khi thấy sự Kiều thấy sự quan tâm của Vũ dành cho mình.

– Tối giờ con với chị đi đâu vậy… ăn uống gì chưa?

– Đi dạo dạo thôi mà.

– Ừhm… chắc mệt rồi phải không… đi ngủ đi…

– Mà mẹ khóa cửa chưa, hôm qua để cửa toang hoang rồi đi ngủ phải không?

– Ủa… vậy hả… mẹ… quên…

– Thôi không sao, từ nay nhớ đóng nhen, muốn ăn trộm vào khiêng đi hả!

– Ừhm. Hihi.

Căn nhà lại yên ắng trở lại, mỗi người lại về với phòng riêng của mình, nhưng chỉ có mình Lan là say giấc vì mệt, còn Vũ và Kiều cứ nằm trằn trọc mãi không sao ngủ được, chỉ 24 tiếng đồng hồ thôi mà đã biết bao nhiêu là chuyện xảy ra. Đối với Kiều, nàng buồn biết bao khi Lan vẫn lạnh nhạt với mình, nhưng đâu ngờ rằng chính điều đó lại khiến Vũ con trai nàng thương nàng hơn, nàng không thể ngờ chỉ mới vài ngày trước cả hai còn xa cách bao nhiêu vậy mà hôm nay lại được nghe Vũ gọi mẹ đầy trìu mến, rồi còn cái ôm thắm thiết hồi sáng nữa, vui không sao tả hết. Còn Vũ, cậu đang nhớ lại hình ảnh đôi mắt rơm rớm của mẹ lúc sáng khi thấy cậu bị đứt tay, rồi khuôn mặt ửng đỏ của mẹ lúc đứng trong bếp… Vũ cảm thấy giờ đây không thể thiếu mẹ được nữa.

Bật điện thoại lên, đã 1h đêm, chắc mẩm rằng mẹ đã ngủ, chàng bước ra khỏi giường và tiến về phòng mẹ. “Chỉ nhìn mẹ một chút thôi rồi ra” – Chàng tự nhủ… lại rón rén bước vào phòng, ngồi xuống cạnh giường, và lại một lần nữa, chàng bàng hoàng khi trên chiếc giường ấy không có mẹ mình!

Chuyện quái quỷ gì thế này, rõ ràng lúc nãy thấy mẹ đi vào đây mà! Sao lại như thế này được, chạy ra khỏi phòng, chàng tạt qua nhà vệ sinh, không có ai trong đó cả, bước từng bước run rẩy, chàng chạy lên sân thượng, chỉ có gió thổi vi vút. “Mẹ ơi, mẹ ở đâu”, chàng càng lúc càng hoảng loạn…

Chợt chàng nghe thấy có tiếng động gì dưới nhà, ngay lập tức, Vũ phóng xuống dưới…

– Trời ơi! – Chàng thốt lên!

Trong nhà bếp, Kiều đang bưng tô cơm ngồi ăn cắm cúi… vừa thấy con, nàng đã bỏ thìa xuống.

– Ủa… gì vậy Vũ… sao chưa ngủ hả con?

Đây là lần thứ 2 trong đêm Kiều làm Vũ điêu đứng vì sợ, không thể kìm nén được nữa Vũ gắt lên:

– Trời… sao tối không… ngủ mà lại đi ăn cơm vậy!

Kiều cũng không biết trả lời câu hỏi… lãng nhách của Vũ ra làm sao… nàng không hiểu tại sao Vũ lại bực mình vì việc mình đi lục cơm ăn, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng trả lời…

– À… tại má… đói… nên…

Nhận thấy sự vô lí của mình, Vũ nhìn mẹ cười thẹn thùng…

– Không sao… không sao… thì… ăn đi ai nói gì đâu, mà sao giờ mới ăn cơm…

– Tại lúc nãy chờ con về ăn mà không thấy…

Lần thứ 3 trong đêm, Kiều làm Vũ xúc động không sao nói nên lời, chàng chỉ muốn chạy đến gục đầu vào lòng mẹ mà xin lỗi vì bỏ nàng một mình và bắt nàng phải đợi cơm đến nỗi nữa đêm mới dám đi ăn. Cố kiềm chế không khóc nhưng giọng Vũ vẫn run lên đầy nghẹn ngào:

– À… vậy… hả… còn… cơm không… con ăn với… con cũng đói…

– Trời, sao không, còn nhiều lắm, mình mẹ sao ăn hết, lại mẹ bới cho!

Xúc thìa cơm lên miệng, Vũ không sao nuốt được vì xúc động, Vũ tự hứa với lòng sẽ không bao giờ bắt mẹ chờ thêm lần nào nữa…

Lại một lần nữa, hai mẹ con lại cùng nhau lên phòng, đi trước mẹ, nhưng Vũ cố bước thật chậm thật chậm, Vũ ước gì mẹ sẽ nói muốn Vũ ngủ cùng, rồi chàng sẽ giả vờ miễn cưỡng như bị ép buộc, còn Kiều thì sao, nàng cũng muốn Vũ ở lại nhưng không dám nói vì sợ con sẽ lại từ chối… hai mẹ con cứ như vậy đi từng bước thật chậm thật chậm… cửa phòng Kiều đã ở trước mặt nhưng vẫn không ai nói được lời nào.

Dừng lại trước cửa phòng mình, Kiều biết mình không còn lý do gì để đi theo con nữa, nàng đứng đó thở dài nhìn Vũ đi tiếp.

– À… mẹ…

– Sao con! – Nàng mừng rỡ.

– Mẹ… khóa cửa chưa?

Câu hỏi của Vũ làm nàng hụt hẫng…

– À… khóa rồi…

– À… vậy hả… vậy thì tốt… sợ ăn trộm…

– Ừhm… ăn trộm… sợ… thật…

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →