Phần 9
Sáng sớm, vừa thức dậy, Kiều đã thấy Vũ loay hoay trong bếp.
– Ủa, Vũ, sao nay dậy sớm vậy?
– Dạ… con… đói bụng.
Vũ nói dối Kiều, thật ra cậu đang tìm đá để chườm lên vết tát ê ẩm trên mặt mà chỉ vừa tối hôm trước Lan giáng lên mặt cậu.
– Trời, đói sao không gọi mẹ dậy… ủa ủa… lại đây mẹ coi, sao má con sưng tấy lên thế này Vũ. – Kiều đã phát hiện ra vết đánh trên mặt Vũ.
– Không… sao… tối qua con bị té trong nhà về sinh ấy mà… không sao…
– Trời, té gì mà lại có dấu tay thế này… ai đánh con phải không?
– Không có mà…
– Trời… ai đánh nói mẹ nghe coi… tối qua mẹ thấy mặt con bình thường mà… à… có phải là chị đánh con không?
– Trời… đã nói là không phải mà cứ, thôi con đi học đây.
Vừa nói dứt lời, Vũ đã vội vã giật lấy cái cặp trên bàn và chạy biến ra khỏi nhà, cậu phải vội vã như vậy vì cậu muốn tránh mặt Lan, cậu biết đêm qua cậu đã thực hiện một hành vi vô cùng đồi bại, và tồi tệ hơn người đó lại chính là chị cậu. Suốt cả buổi sáng hôm đó, Vũ cứ ngồi trằn trọc suy tư về chuyện đêm hôm trước, cậu không ngờ chỉ vì một phút không kiềm chế được bản thân mà giờ đây chắc có lẽ chị cậu sẽ căm ghét cậu suốt đời. Cứ nghĩ đến chuyện Lan không nhìn mặt cậu nữa, Vũ lại gục đầu xuống bàn lo sợ.
Vừa bước xuống nhà định đi ăn sáng thì Lan đã thấy Kiều ngồi đó.
– Lan à… mẹ có chuyện hỏi con chút được không? – Kiều đứng dậy nhìn con.
– Sao… chuyện gì vậy?
– Tối qua con với Vũ… cãi nhau phải không?
Vừa nhắc đến Vũ, mặt Lan đã sa sầm lại, cô vội nói:
– Không có… đâu có cãi gì đâu.
– Thật không con…
– Thật mà! – Lan bực bội…
– Vậy à… vậy chắc thằng Vũ nó té thật…
– Ủa… té… gì… là sao?
– Lúc sáng mẹ thấy nó đứng cầm bịch đá chườm mặt, cái má nó sưng tấy lên như bị ai đánh, mẹ hỏi sao nó kêu bị té…
– Trời… có… nặng… lắm không?
– Thấy sưng ghê lắm… chắc nó mới bị…
– Vâng…
Bước xuống cầu thang, chân Lan đi không vững nữa, chợt nhớ đến cảnh Vũ ôm mặt đau đớn lúc bị mình tát đêm qua, Lan lại thấy… tội nghiệp cho em mình, giá mà lúc đó bình tĩnh hơn một chút, nghĩ cho cùng thì chuyện đêm qua cũng chưa có gì quá lố, chỉ là đụng chạm bên ngoài… nhưng vẫn khó lòng chấp nhận được, vì Vũ dám sờ ngực Lan, lại còn cưỡng ép Lan hôn Vũ… cứ nghĩ đến là lan lại giận em trai của mình, ngồi nghĩ mãi Lan không hiểu tại sao một đứa ngoan hiền như Vũ lại đổ đốn đến vậy… đúng rồi, trong đầu nàng chợt nảy ra một ý nghĩ…
Chạy ngay lên phòng Vũ, Lan bật máy tính của em mình lên và bắt đầu lục tung các ổ đĩa trong máy em lên, cái mà nàng đang tìm kiếm chính là “nhưng văn hóa phẩm đồi trụy” mà nàng nghĩ đã làm hư em trai mình, nhưng tìm mải miết vẫn không có gì đáng ngờ, hoàn toàn không có chút dấu vết của phim ảnh đồi trụy hay gì cả, ghê gớm lắm cũng chỉ là vài tấm ảnh của người mẫu bikini nằm trong kho hình nền…
Nằm xuống giường, nàng vẫn chưa đưa ra được lý do cho sự đổ đốn của Vũ, chỉ có khả năng duy nhất là do sự bộc phát nhất thời của những chàng trai tuổi dậy thì khi gần phụ nữ… điều đó… chắc cũng không có gì đáng trách, vì chính trong đầu nàng cũng có những ý nghĩ đen tối khi gần Vũ, nàng nhớ lại đêm qua, lỗi cũng do một phần nàng khi cố ưỡn mông lên để cạ vào người Vũ rồi lại ôm chặt lấy Vũ và thả mình theo những nụ hôn của em trai mình… lúc đánh Vũ xong, đi vào nhà vệ sinh, nàng mới nhận ra quần lót mình ướt nhẹp lúc nào không biết… mãi nghĩ, Lan ngủ quên lúc nào không biết…
Tỉnh dậy, đã gần trưa, vừa định về phòng thì Lan để ý thấy giữa những cuốn sách Tiếng Anh dày cộm của Vũ là cuốn sổ tay mà nàng tặng Vũ lúc Vũ vào 12, không biết tại sao nó lại nằm tách biệt với những cuốn vở khác, lại ở một nơi kín đáo không ai để ý đến như vậy, cảm thấy tò mò, Lan lại gần và rút nó ra, một đĩa CD và những lá thư rơi kẹp trong cuốn sổ rơi ra, nàng vội vã nhặt lên và mở ra…
Những bì thư, hoàn toàn trống rỗng, không có gì trong đó, nhưng chắc một điều là chiếc đĩa này sẽ có dữ liệu vì ai điên lại cất một chiếc đĩa trắng kĩ thế, vừa định lại máy tính bỏ đĩa vào đầu đọc thì nàng nhận ra những dòng chữ của em mình chi chít trên những mặt giấy của cuốn sổ, bỏ cái đĩa xuống, nàng ngồi xuống bàn và bắt đầu dở trang đầu tiên ra…
Ngày… tháng… năm…
“Tui hận chị… chị đã hứa là không vào Sài Gòn học vậy mà chị vẫn đi, tui mong chị chết trong đó luôn đừng có về đây nữa!”
Trang đầu tiên của cuốn nhật ký, chỉ có một dòng, và nó làm Lan tức điên lên, không ngờ đứa em trai mà lâu nay mình yêu quý lại trù mình chết! Thật thất vọng làm sao!
Nén giận, nàng lật tiếp sang trang hai.
Ngày… tháng… năm…
“Khốn nạn! Nhà gì mà vắng tanh như cái nhà hoang, nhà hoang còn có ma, có trộm cướp nó ở, còn nhà này thì, cút hết đi.”
Ngày… tháng… năm…
“Ngọc là đồ phản bội, phản bội như những người đàn bà khác trên đời này, mới hôm trước còn mở miệng ra là nói anh anh em em này nọ, giờ đã đi chơi với thằng Quân, cút hết đi, mình cũng không thèm đồ dối trá phản bội như vậy, Ngọc cũng chẳng khác gì những người trong nhà mình… vậy mà mình đã có lúc nghĩ trên đời này chỉ còn có thể tin tưởng ở mình Ngọc… Ngọc nói là do mình… nhưng mình hỏi tại sao thì Ngọc không nói… cũng như lúc chị đi, mình hỏi tại sao lại bỏ mình… chị cũng không nói… còn người mẹ kia thì… mình không cần hỏi… vậy là do mình hết ư… mình đã làm gì sai… ít ra cũng cho mình biết chứ”
Sóng mũi Lan chợt cay cay… nàng chợt nhớ đến cái đêm Vũ và nàng chia tay ở phi trường, cả ngày hôm đó Vũ mất hút, và nàng đã định hủy chuyến bay để đi tìm em, cuối cùng Vũ cũng đến, và hỏi nàng một câu duy nhất và nàng đã không trả lời được… hình ảnh cuối cùng của Vũ là đôi mắt đỏ ngầu và sưng tấy của em…
Ngày… tháng… năm…
“Khốn nạn, có một người mẹ như vậy, thảo nào chị không muốn ra đi là phải, bà ta làm mình không còn dám nhìn mặt ai nữa, không biết đây là lần thứ mấy mình chứng kiến cái cảnh khốn kiếp ấy… mình thề nếu có lần sau nữa thì mình sẽ để cho người ta chửi mẹ một trận cho biết mặt, mình sẽ không ngăn cản nữa… không biết trong đó chị có nhớ mình không… chắc là không rồi… thoát khỏi đây thì sướng quá mà…”
Ngày… tháng… năm…
“Mấy ngày nay tự nhiên ruột gan cứ nóng bừng bừng, không biết bà chị trong đó có chuyện gì không, tự dưng mấy đêm nay cứ mơ thấy bả về đây ngồi khóc huhu…”
Ngày… tháng… năm…
“Chị ơi, sao chị không gọi điện cho em nữa hả chị, lần trước em nóng giận lỡ lời thôi chứ em không có ý gì đâu, chị đừng giận em mà, đêm nay chị nhớ về nữa nghen, có chuyện gì buồn cứ kể em nghe, rồi em gãi lưng đấm lưng cho chị nhen…”
Gấp cuốn sổ lại, Lan không muốn những giọt nước mắt mình làm ướt những trang giấy trên cuốn nhật ký của Vũ thêm nữa, gục đầu xuống bàn, nàng òa khóc như một đứa trẻ vì những dòng chữ viết lên bằng mực và nước mắt của em trai mình, những câu cụt ngủn thô ráp, ngôn từ bỗ bã nhưng vẽ nên một thế giới u ám cô độc mà Vũ đang sống trong đó ngày qua ngày…
Lật tiếp ra nàng đọc.
“Chị ơi… em hận chị… tại sao chị không nói chị bị bố ép đi sài gòn, con Ly đã nói hết cho em rồi, tối nay em sẽ viết thư cho chị để xin lỗi chị, chị tha lỗi cho em nhen, em biết chị yêu em nhiều lắm, em cũng yêu chị, không phải yêu đơn giản thôi đâu”
“Thư em viết rồi nhưng em không gửi đâu, em biết nghe em kể lể, than khóc xong chị lại buồn không học được, em biết chị cũng yêu em phải không?”
“Hôm nay ông ba lại đánh chửi mẹ ghê lắm, em cũng muốn can nhưng em thấy mẹ đáng bị như vậy.”
“Sáng hôm nay em thấy mắt mẹ sưng hết, chắc do khóc nhiều, em cũng muốn hỏi mà không dám, em biết chị cũng ghét mẹ, em cũng ghét nhưng mà… sao em thấy mẹ tội quá”
“Ba vừa đi xong, bả lại biến ra khỏi nhà liền, uổng công em tội nghiệp bả mấy ngày nay, em tưởng bả biết sợ rồi chứ, từ giờ em không thèm quan tâm đến bả nữa”
“Chị ơi, chắc em… không ghét mẹ nữa đâu… hồi sáng em giúp mẹ thoát khỏi tay mấy bà kia, mẹ nấu cơm cho em ăn, mà em làm bộ nên không ăn, giờ nghĩ lại thấy tiếc quá, không biết mai bả có nấu nữa không, chắc mai em kiềm chế không được phải ăn quá, làm sao đây:)”
“Chị ơi, hôm nay em ra viện nè, mấy hôm nay em đang hù mẹ ghê lắm, chắc mẹ cũng sợ rồi, mới ban đầu em nghĩ mẹ làm vậy là do mẹ sợ em nói ra chuyện mẹ với ông Chiến làm trò bậy bạ ngay giữa phòng khách nhà mình, nhưng cả đêm qua rồi hôm nay nữa, lúc em vào nằm trong bệnh viện, mẹ cứ khóc cả ngày, rồi ôm em nữa, sướng lắm! Em nghĩ chắc là do mẹ còn thương em, lo cho em mới khóc như vậy…”
Cuốn nhật ký rơi ra khỏi tay Lan…
“Trời ơi! Thì ra tất cả là do người đàn bà đồi bại dưới kia mà em tôi ra nông nỗi này sao trời ơi là trời, Vũ ơi, tại sao em lại chịu đựng những chuyện như thế này được hả Vũ! Thì ra tất cả là do người đàn bà ấy dày vò nó cả thể xác lẫn tinh thần, mình đã biết mấy hôm nay, bà ta đối xử tốt với nó và mình chỉ là đóng kịch, nhưng không biết nguyên nhân tại sao, giờ thì mình đã rõ, dối trá, tất cả là dối trá cả, vậy mà mình đã có ý định tha thứ cho bà ta”
Cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, nhặt cuốn nhật ký lên, Lan bước ra khỏi phòng với ý định sẽ đem trang những trang nhật ký này để kết tội người phụ nữ gây ra cho em mình những nỗi đau đớn đến tận cùng, nhưng vừa bước ra khỏi hành lang, Lan đã thấy Vũ bước lên, vừa thấy Lan, Vũ đã định quay người định chạy, nhưng cậu chợt khựng lại khi thấy trong tay lan vật gì đó quen quen, mở to mắt, cậu không thể tin được đó chính là cuốn nhật ký của mình…
– Cái gì… cái… gì… trên tay chị… – Cậu run rẩy thốt lên.
– Chị… chị… – Lan cũng không biết trả lời sao…
– Cái gì nói mau! – Vũ hét lớn!
– Là… nhật ký… – Lan run rẩy…
– Sao… sao… chị dám!
Lao tới, Vũ giật mạnh cuốn nhật ký ra khỏi tay Lan và chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.
Từ dưới nhà, nghe có tiếng hét, Kiều vội vã chạy lên lầu thấy lan đang đứng đó vẻ mặt đầy sợ hãi, nàng hỏi:
– Có chuyện gì vậy Lan?
Vừa trông thấy Kiều, cơn tức giận của Lan lại nổi lên đùng đùng, nàng hét lớn:
– Bà đừng có đóng kịch nữa dùm tôi đi!
Kiều sững sờ, nàng không hiểu nàng đã gây ra chuyện gì mà khiến Lan nổi điên lên vậy.
– Con… nói gì vậy… đóng kịch là sao?
– Còn giả vờ nữa hả! Bà ra đường hại người chưa đủ hay sao mà còn về đây hại con của mình nữa!
Bốp!!!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Lan, Kiều không thể kiềm chế được nữa trước sự nhục mạ của lan dành cho mình, nàng bật khóc nghẹn ngào:
– Cô… không được xúc phạm tôi… tôi là mẹ cô đấy!
Cái tát đau đớn làm Lan cũng bật khóc.
– Bà… không xứng đáng làm mẹ tôi! Tôi hận bà!
Chạy về phòng nàng đóng sầm cửa lại rồi úp mặt xuống giường òa khóc, bên ngoài hành lang, Kiều cũng gục xuống dưới sàn nhà nức nở… những hy vọng về ngày tương lai tươi đẹp của một gia đình hạnh phúc chợt tắt ngấm… tiếng khóc rấm rứt vang lên khắp căn nhà, những giọt nước mắt của sự căm hờn, tủi nhục đau đớn lại rơi…
Ngồi khóc một mình giữa hành lang, cái tát mà Kiều giáng lên mặt lan làm Lan đau bao nhiêu thì Kiều đau gấp trăm lần con, nàng không hiểu tại sao mấy ngày hôm nay nàng đã nỗ lực làm tất cả những gì có thể để mong Lan thay đổi ý định, nhưng kết cục lại là một sự xúc phạm lăng nhục của con dành cho nàng như vậy, ánh mắt của Lan dành cho nàng không còn là con nhìn mẹ nữa mà là Lan đang nhìn thấy một kẻ tội phạm đáng khinh bỉ…
Nàng đau xót làm sao khi mọi chuyện lại xảy ra mà nàng không hề biết lí do… có tiếng bước chân lại gần, ngẩng mặt lên, đó chính là Vũ… từ trong phong Vũ đã nghe thấy tất cả, chàng biết tại sao chị lại nổi điên như vậy, vừa định ra can chị thì không còn kịp nữa…
Cúi xuống ôm mẹ vào lòng, cố xoa dịu cảm giác tủi nhục mà Kiều đang chịu đựng, đưa tay lau nước mắt cho mẹ, Vũ nói:
– Đừng khóc nữa… vào đây đi…
Bám vào người Vũ ngồi dậy, nàng theo Vũ vào phòng, đóng cửa lại, nàng ôm Vũ nằm xuống rồi áp mặt vào ngực con mà khóc, nàng biết giờ trên đời này không ai có thể làm chỗ dựa cho nàng nữa ngoài Vũ… vòng tay ra sau lưng con, nàng xiết Vũ lại thật chặt, nàng muốn hơi ấm của cơ thể Vũ sẽ xua đi sự sợ hãi hoang mang trong lòng nàng… hôn lên mặt Kiều, Vũ làm nàng cảm thấy thanh thản yên bình trở lại…
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →