Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 126

Chương 126/183
Phần 126

Sáng sớm, bị đánh thức bởi tiếng đập cửa liên hồi kèm theo tiếng chuông điện thoại, cũng chẳng biết mấy giờ nữa, lọ mọ gạt chăn dậy, với gương mặt khó chịu. Không biết ai phá giấc ngủ của nó bằng nhiều trò thế này nhỉ. Nhìn qua cửa sổ trời cũng chỉ hửng hửng thôi.

– Rồi nghe rồi.. !

Mặc kệ chiếc điện thoại đang reo inh ỏi. Nó ra mở cửa trước. Hóa ra là chị, hôm nay chị của nó đẹp lắm. Vẻ đẹp mộc mạc, bởi chiếc áo choàng kín đầu gối, mũ len đỏ và chiếc khăn ngang cổ kín đáo. Nó hơi chăm chú nhìn chị vì mới sáng, chị có vẻ thẹn.

– Nhìn gì mà kinh thế.. ? Có tính cho chị vào không?

– À.. À, vào đi..

Chị che miệng tủm tỉm đi vào, nó dắt xe của chị phía sau. Ngồi xuống cái giừơng đầy quần áo của nó, chị nhìn xung quanh phòng, mắt thích thú, nhưng có quầng thâm vẻ mệt mỏi hiện rõ. Nó im lặng đóng cửa rồi ngồi bên cạnh chị.

– Đến sớm quá.

Chị xoa đầu nó nhẹ nhàng ấn ngọn tóc dài chưa kịp chải, giọng hơi chùng, một thái độ khó thấy được ở con người luôn tràn đầy sức sống như chị.

– Chị nói cả ngày mà, được thêm chút thời gian nào hay chút đó.

– Tại sao thế?

– Nhóc đừng hỏi, hết hôm nay nhóc sẽ biết.

Nó im lặng, chị của nó cương quyết bao nhiêu nó càng tò mò bấy nhiêu. Cả hai người giờ đều im lặng nhưng mang hai tâm trạng khác nhau, không biết chị sao riêng nó đang rất buồn. Một điều tồi tệ khi chỉ mới qua một ngày mới.

– Đợi em chút nhé!

Đứng dậy vào vệ sinh cá nhân, trước gương nó cố làm cho mình tỉnh táo bằng dòng nước lạnh như đá. Con gái rất khó hiểu và khó lắm bắt như nước vậy, lúc nóng lúc lạnh. Khi ta cố chạm vào lại vỡ tung ra chỉ xót lại một chút giọt nhỏ, đủ để ta xao xuyến nhẹ nhàng. Thay đồ rồi rủ chị đi ăn, nó hỏi đi xe nào thì chị nói chị thích đi chiếc xe của nó và ôm bụng cười. Nó ngại ngại dắt ra.

Đường Hà Nội sáng nay mang màu xám xịt tẻ nhạt của cuối đông. Xuân về rồi, phố phường tựa mùi tết đủ để mình thấy hương vị Việt. Nhiều đồ ăn sáng được bày ra bốc hơi nghi ngút bên dải vỉa hè đối diện sông Tô Lịch, chị chỉ vô một quán phở. Còn gì hợp hơn cho một ngày giá rét. Hai đứa xì xụp im lặng ăn trong những câu nói tiếng gọi món của khách hàng. Nó vẫn không quên thói quen trước khi ăn đồ ngoài hàng của mình là vệ sinh bắt đũa, điều này làm chị cười tươi. Xong xuôi, ra bên ngoài chị xoa đôi bàn tay xuýt xoa.

– Lạnh quá nhóc..

– Ừ.. Lạnh, giờ đi đâu chị ?

– Ra công viên nhé, chị muốn xem, hồ đầu ngày mới.

– Rảnh dữ ha?

– Thích thôi.. hihi.

Vậy là công viên Bắc thẳng tiến, nơi mà nó hay đến khi có tâm sự, hàng ghế đá hướng ra hồ luôn chờ đợi để làm nhòe đi một chút buồn, mặc dù với nó chẳng đỡ được bao nhiêu. Trên đường, chị ôm nó đằng sau lưng, tựa cả đầu vào không nói một lời nào. Không chặt như của em, cũng không phải ôm hờ. Cái ôm này đủ để nó cảm thấy sự ấm áp nhẹ nhàng của vòng tay chị. Nó yên lặng chạy.

– Nhóc, để thế được không?

Chị nói nhỏ theo cơn gió hút về phía sau mạnh bạo. Nó cụt lủn câu quen thuộc.

– Ừ được.

– Không sợ ai nhìn thấy à?

– Không.

Chị cười, tiếng cười không gượng như chị đang thật sự vui. Đến nơi, cảnh tưởng vẫn chỉ là một màu xám xịt nhưng đã sáng hơn vì cũng đã gần hết sớm. Nó rút cái giẻ lau ở cốp lau đi vệt nước ở một chiếc ghế mép hồ, chị cười và hỏi, nó lúc nào cũng chu đáo như này à? Nó chỉ gật đầu nhẹ. Ngồi xuống lặng lẽ ngắm mặt hồ trong veo lăn tăn gợn sóng vì gió, nó lại chìm vào cái mà nó gọi là khoảng lặng của riêng mình. Điều này làm cho tâm trạng nó vơi chút như vừa nói. Còn chị, chỉ khẽ tựa đầu vào vai nó khóc, không có tiếng, vì tiếng khóc của chị nhỏ đến độ bị tiếng gió vun vút át đi. Chắc chị muốn giấu nó, nhưng từng cái run nhẹ từ của đầu chị làm nó đoán được phần nào. Nó cứ để yên cho chị khóc và gậm nhấm nỗi đau, tại sao chị khóc nó lại đau ư. Bởi vì, giữa chị và nó không có khoảng cách, mọi hành động thân thiết chị tạo ra làm nó chỉ hơi ngạc nhiên rồi lại để im. Đơn giản tình cảm nó giành cho chị không phải nhỏ. Nó tin chắc rằng ai gặp chị cũng vậy thôi. Bởi vì chị đẹp người, còn nết thì luôn như một đứa trẻ con dễ thương đến độ làm mềm lòng một người khó tính nhất. Hoặc cũng có thể do nó đa tình, điều nó ghét nhưng phải thừa nhận. Nó phát hiện, nó thương chị nhiều hơn nó biết. Hai đứa nó đã ngồi nơi chiếc ghế đá rất lâu.

– Đừng làm đôi mắt chị bị tổn thương nữa?

– Chị.. Không biết, chị chỉ có thể khóc.. Chị không thể làm gì cả..

– Chị.. Điều gì cũng có cách giải quyết, giờ điều chị phải làm là nín đi.. Chúng ta còn một ngày phải đi chơi mà..

– Ừ.. Chị nín.. hức..

Nó ghé qua nhìn chị, mặt lấm tấm nước mắt như nhành cây thấm đẫm sương sau một đêm. Đôi mắt sưng đỏ vì đổ lệ quá nhiều. Đưa ngón tay quệt đi dòng nước mắt vương trên đôi mắt chị, nó mỉm cười.

– Đi chơi đi.. ?

– Đồ khùng.. Người ta khóc, còn mi lại cười..

Chị bám tay nó đứng dậy, mặt tươi lên chút.

– Quen rồi.. Cứ thích cười khi người khác khóc thôi.

– Vậy mới kêu nhóc là đồ khùng.. hihi.

Chị cười, nó thở phào nhẹ nhõm, tính cách trẻ con của chị cũng là một cái lợi trong việc giỗ giành. Chị đòi đi xem phim, đã gần trưa rồi, nó đèo chị qua rạp T8. Đợi chị vô mua vé vì chưa đi bao giờ, cũng không biết xem phim này là ra sao, nó cứ tẩn ngẩn như ông hai lúa lên thành phố vậy, cái gì cũng lạ, đến cả đường ra T8 cũng là chị dẫn mới biết.

Người Hà Nội không biết đường Hà Nội bằng người SG đúng thật quê mùa mà. Vào rạp chị mua bắp với nước ngọt gì đó uống không rõ. Chị dẫn nó vô ghế ngồi, hai đứa xem phim võ thuật hài nên được trận cười đã lắm, nó nhớ chị cười và chỉ lên cái màn hình giữa không gian tối tăm.

– Tóc của nhóc dài giống người này.

Đấy là nhân vật chính của phim anh ta võ giỏi lại rất khù khờ. Vẫn tiếp tục coi, chị tựa đầu vào vai nó cho đến hết phim. Người rung lên vì cười, thấy chị vui nó cũng đỡ phần nào.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →