Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 127

Chương 127/183
Phần 127

Chiều hôm sau, chị đi.. Nó đi với em ra tiễn, đã thấy anh Vinh Và nhỏ Đậu, cùng con nhỏ P. Anh ở cổng T1. Chẳng khó để nhận ra chiều cao nổi bật và vẻ đẹp của chị giữa đám đông, chị cười tươi vẫy chào hai đứa nó. Để hai người với chị tâm sự, nó ngồi nói chuyện với anh Vinh. Anh cũng có vẻ không vui lắm thậm chí còn hơi bực mình.

– Anh biết sao chị lại khóc suốt vậy không?

– Chắc em cũng hiểu được lý do cái Huyền buồn không riêng gì chuyện phải về Nam hả?

– Dạ.

– Nhưng nó bảo anh không được nói, xin lỗi Minh nhé, sau này em sẽ biết thôi.

– Vậy thôi không sao anh.

Đến cả anh Vinh cũng giấu nó, có gì mà bí mật quá. Thật bứt rứt trong lòng.

– Kìa.. Anh, chị gọi kìa, sắp đến giờ bay rồi.

Em ra kêu nó. Đến gần, chị cười rạng rỡ. Nó với chị tìm một góc để nói chuyện riêng.

– Chị đi nhóc giữ sức khỏe và chăm sóc bé Ly nha.

– Dạ chị yên tâm.

Ngồi xuống chị lại tựa vào.

– Chị luôn thích bờ vài này và cả bàn tay này nữa.

Chị nắm tay nó lại.. Tự dưng thấy mình nhỏ bé quá. Nó thương chị rất nhiều, dù chỉ là một chuyến đi, mà cảm giác như nó và chị gặp nhau lần cuối cùng vậy.

– Không còn chị quản lý nữa.. Nhóc phải ngoan nhé.. hihi.

– Ừ..

Tiếng loa thông báo đã vang.. Chị kéo balo nó đi phía sau. Chợt dừng lại.

– Nhớ lời chị.. Có những thứ chỉ đến khi nhóc làm mất nó nhóc mới biết mình đã từng có nó. Vậy nên nhóc phải biết trân trọng mọi thứ nghe không.. Hức.. Hức..

Giờ, cái yếu đuối chị kìm nén được bộc lộ, nó nhói lòng..

– Cảm ơn nhóc về mọi thứ.. hức.. cảm ơn.. Minh.. Chị đi đây..

Buồn nhưng cười.. Trên đường, em ôm nó phía sau hỏi nhỏ..

– Chị nói gì vậy anh?

– Không có gì.. Về thôi.

– Dạ.

Chị đi rồi…

Chị đi nó buồn nhiều, vì giờ đây làm việc chẳng còn chút sắc màu nào cả. Nó nhiều lần cố níu giữ những kỷ niệm, những lần trêu chọc chị với suy nghĩ chị sẽ quay lại nhưng không hiểu sao, nó vẫn cứ chìm đắm trong những tư tưởng hoang mang, lạc lối là mình chẳng còn ai bên cạnh như lúc trước. Duy chỉ có em thôi, em hiểu và cảm thông với nó nhiều lắm. Vì chị đi em cũng bất ngờ mà. Đôi khi nó thấy thương em lúc lắng nghe những lời khuyên, bởi nhóm bốn người giờ chỉ còn hai.

Ngày biết tin được nghỉ tết, nó vui hơn được chút vì được về quê với gia đình. Tan làm xong, nó qua em như thói quen muôn thủa. Gỡ giùm nó chiếc áo khoác đi đường lấm tấm nước khi nãy ngoài trời có mưa bay, em tủm tỉm, chắc cũng cảm thấy nó vui hơn ngày thường.

– Gì vui vậy anh.. ?

– Mai bắt đầu được nghỉ tết rồi. Chắc anh về quê vài hôm.

Mặt em vẫn cười nhưng không tươi nữa, thoáng chút buồn.

– Còn em thì sao?

Nó bối rối cứng họng, quên mất, một nửa của nó đang ở đây. Giờ bố mẹ em qua bên kia, họ hàng cũng chẳng đủ lấp đầy được thứ tình cảm gia đình, lúc này nó phải cảm thông chứ nhỉ. Khẽ ôm em lại, để em cảm nhận thấy nó đã biết nghĩ, không vô tâm nữa.

– Yên tâm, anh không về luôn đâu, đợi sát ba mươi mới về mà. Ăn tết xong anh sẽ lên ngay. Khỏi sợ cô đơn nhé.

– Ngốc, người ta không sợ cô đơn, người ta chỉ sợ xa anh thui.

Qua bờ vai, vẫn trong vòng tay nó, em nói nhỏ. Vậy cũng đủ để trái tim nhỏ nhoi phía trái lồng ngực của nó nhịp nhàng hơn. Em biết cách làm người khác bị “say” em quá.

– Ừm.. Anh biết rồi.

– Dạ.. Thôi vào trong này cho ấm đi anh.

– Ừ.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →