Phần 138
Hai giờ sáng, hai đứa vẫn vậy, đứa nằm đứa ngồi. Nó để tay lên trán nhìn trần phòng trọ, còn nhỏ P.Anh co chân lại chống cằm vào đầu gối nhìn nó. Thì ra con bé tóc đỏ đi cùng thằng Tuấn hôm đó là nhỏ P.Anh. Nhỏ nhuộm màu tóc mới, vẻ ăn chơi này khiến nó thấy nhỏ lạ lùng hơn.
– Nè…
Nhỏ chọt vào người nó gọi khẽ.
– Gì?
– Có đói không?
– Không.
Thấy nhỏ im im hơi chạnh lòng chút.
– Đang đói hả? – Nhỏ gật đầu.
– Sao không đi mà ăn đi?
– Vì phải đi tìm.
Nhỏ chỉ vào nó, thở dài. Đôi khi người nào tốt với mình, mình lại cảm thấy người đó ngốc. Cảm giác của nó là như vậy.
– Ừ… Sao lại đi tìm làm gì?
– Muốn.
– Sao muốn?
Nhỏ lại im lặng, vẻ lạnh lùng này nó cũng hiểu nên mặc kệ.
– Mỏi không?
Nhỏ hỏi nó. Nó hơi ngạc nhiên chút.
– Hơi hơi…
Nhỏ xáp gần nó lật úp nó xuống, rồi đưa bàn tay ấn vào lưng nó. Tự dưng dễ chịu quá.
– Làm gì vậy?
– Nằm im đi…
Nhỏ bặm môi nhìn lo lắng rồi tiếp tục ấn quanh lưng, thì ra là mátxa, nhỏ này cũng nhiều trò ghê.
– Cảm ơn nhé!
– Ưm.
– Sao biết cái này hay vậy?
– Học nhiều thì biết thôi.
Nhỏ nói bằng giọng pha chút tự hào, nó thấy dễ chịu quá nên ngủ quên lúc nào không hay.
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →