Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 139

Chương 139/183
Phần 139

Những ngày tháng còn lơ phơ chút lạnh lẽo đã cạn dần, Hà Nội chìm vào hè với ánh nắng khắp mọi nơi, đi kèm với không khí nóng rát người. Ai ai cũng tìm cho mình một chỗ có điều hòa để tránh nóng. Riêng nó thì ngoài giờ học chỉ có ở quán đến tận tối. Ít ra có nhỏ Hoài bầu bạn cũng đỡ. Về chiều chúng nó cùng làm ca tối nên rủ nhau đi ăn cơm bụi rồi về làm, rủ thêm anh quản lý với hai thằng kia nhưng họ chẳng đi. Ghé vào một tiệm bình dân, nhỏ Hoài nổi bật vì chiếc cao khủng nên được chú ý khá nhiều. Vậy mà nhỏ cứ cầm hai vai nó đẩy về phía trước miệng nũng nịu.

– Lùn ơi đói, lùn ơi em đói hihi.

– Từ từ, đẩy ngã giờ.

Hai đứa ngồi đối nhau nhỏ cứ hồn nhiên quay ngang quay ngửa như mới vào, miệng thì cười như con khùng.

– Ăn gì mình gọi?

– Anh lùn ăn gì em ăn đấy.

– Cô ơi! Cho cháu hai xuất cơm răng thập cẩm.

Nhỏ Hoài đối diện lại cười, hai tay đập liên tiếp vô mặt bàn nhưng nhẹ thôi. Ra vẻ nôn lắm. Quán này về chiều đông khách may sao vô được chỗ chưa ai ngồi, mùi thức ăn cứ xông ra. Nó khẽ lau đồ đũa với thìa giùm hai đứa. Nhỏ Hoài nói giọng ngạc nhiên.

– Lúc nào anh lùn cũng chu đáo thế hả?

– Ờ ờ, thấy nó bẩn.

– Thì em cũng tự lau được mà?

– Tiện thì lau luôn, không khiến thì để đó.

– Hihi, trêu chút thấy ghê.

– Ờ cứ trêu đi, thôi ăn.

Vẫn là thái độ tươi cười, nó lấy làm lạ.

– Ăn đi cười nhiều sái hàm giờ?

– Dọa gì, em bị mấy lần rồi.

– Thiệt…thiệt hả?

– Dĩ nhiên là không rồi…hihi anh lùn ngốc ghê.

– Ờ. Rồi sẽ bị.

– Còn lâu. Ủa mà sao nhìn anh lùn buồn vậy?

Nhỏ Hoài tròn mắt hỏi. Nó ngước lên. Lắc đầu.

– Buồn gì, đâu có đâu?

– Xạo, lúc mới vô làm thấy anh đã buồn như rớt tiền rồi, giờ đỡ hơn nhưng vẫn buồn buồn hihi. Có gì kể em nghe đi.

– Vô duyên thế, chuyện riêng người ta thì sao?

– Ừ, vậy kể đi, vô duyên quen rồi hihi.

– Thì rớt tiền đó.

– Ủa thiệt hả?

– Dĩ nhiên là không rồi…haha.

– Eo ơi, anh lùn như dở hơi ý.

– Chả biết ai dở hơi.

Nó với nhỏ cứ trêu chọc nhau vì tính nhỏ hay giỡn với hài nên thấy vui hơn chút đỉnh, nhưng nó nghĩ có điều gì đó khiến một cô gái cười nhiều hơn mức bình thường như vậy. Qua một câu nói.

– Cười đi anh lùn, em đã từng buồn cho đến khi em tự muốn mình không buồn nữa đó là lúc em cười, mình cứ cười nhiều là tự nhiên mọi thứ xung quanh mình cười theo thôi. Cười có nghĩa là vui mà hihi.

Nhỏ khùng này suy nghĩ ngây thơ quá nhưng không phải không đúng vì nó cũng mỉm cười theo nhỏ từ lúc nào. Về tối muộn, quán đóng cửa nó ngáp ngắn ngáp dài về phòng. Chợt thấy một đứa con gái mặc đồ học sinh đội mũ lưỡi trai đeo kính thì phải quàng chiếc balo, phóng vụt qua hình dáng hệt nhỏ P.Anh tối quá nó không nhìn rõ mặt. Chắc không phải, nó trông nhầm rồi.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →