Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 140

Chương 140/183
Phần 140

Thật sự mà nói, nó bất ngờ, bất ngờ ghê lắm đến độ giật mình và bối rối. Cùng sống chung một thành phố, nó đã từng nghĩ đến việc này, sẽ gặp lại nhỏ trước cái thời hạn đó. Nhưng chẳng ngờ lại ở đây và vào khoảng thời gian tâm trạng của nó không bình thường khi mất em. Cúi gằm mặt xuống lúc này mới thấy tiếc mớ tóc dài như xưa. Nó tỏ vẻ ngu ngốc thêm một chút xa lạ.

– À Tâm! Lâu lắm mới thấy em. Em uống gì để anh lấy!

Mặt nhỏ Tâm có vẻ ngạc nhiên, chắc nhỏ không ngờ được nhỏ đã thay đổi mọi thứ trong suốt thời gian qua để đổi lại câu chào xã giao như vậy. Mắt nhỏ chợt ướt.

– A..nh không còn… Nhớ gì sao?

– Hì, nhớ mà quên sao được, dạo này học hành sao rồi, hai bác khỏe không em?

Cảm xúc của nó đã giết chết chính nó cũng vì thế mà qua con mắt của nhỏ Tâm nó thấy gì đó vỡ ra. Tự dưng nó lạnh. Nhỏ òa khóc.

– Huhu… Hức…hức..!

Đến lúc này nó mới hoảng loạn, cả quán hầu hết đưa cái nhìn đầy ngạc nhiên rồi chuyển sang khó hiểu về phía hai đứa. Duy chỉ có nhỏ Hoài cười gượng với vẻ tò mò.

– Ơ Minh, làm gì mà con bé khóc dữ vậy, người quen của em à?

Anh Tân chạy lại dàn xếp. Nó cứ đứng nguyên đấy không biết xử chí thế nào.

– Thôi bình tĩnh chị ơi, chỗ quán em đông người, có gì từ từ nói đừng khóc nữa chị.

Nhỏ Hoài chạy lại an ủi Tâm như quen biết, anh Tân xua tay thu hút để tản sự tò mò của những vị khách. Nó bỗng thấy bực mình kéo nhỏ Hoài ra.

– Em vào kia làm việc! Đi vào!

Nhỏ Hoài giật mình nhìn nó ái ngại rồi cũng vào. Để nhỏ Tâm vẫn sụt xịt khóc. Nó lớn giọng.

– Quán để uống nước chứ không phải để ngồi khóc, nếu không vừa lòng hay có chuyện gì với anh thì tìm nơi khác, đừng bù lu bù loa ở đây, đang đông khách. Em không ngại nhưng anh không muốn bị đuổi việc.

Nhỏ Tâm ngước lên nhìn nó bằng con mắt đỏ hoe giận dữ, rồi nhỏ ném cái ví vào mặt nó và bước nhanh ra quán.

– Đồ khốn!

Chiếc cửa đóng lại phía sau, nó tính đuổi theo trả đồ nhưng lại lặng người nhìn bóng nhỏ khuất đi trên chiếc xe mà năm ngoái hai đứa còn đèo nhau đi ăn uống. Giờ mới để ý, nhỏ Tâm đã khác xưa, mái tóc của nhỏ thật sự rất đẹp. Buồn bã nhặt chiếc ví bỏ vô quầy chỗ nhỏ Hoài và tiếp tục làm việc. Cả buổi còn lại, nó cứ như mất hồn nhớ lại những sự việc mình gặp gần đây, cảm giác nó không là chính mình nữa, nóng tính hơn, thờ ơ với mọi chuyện hơn, với hay đùa cợt nhả. Cái khoảng lặng đôi khi cứ trôi đâu mất. Liên tiếp nó bị hai người con gái gọi là đồ khốn rồi.

– Anh lùn đi ăn không?

Vắng khách, nhỏ Hoài gọi khẽ nó chắc còn lạ vụ nó nổi nóng bất giờ lúc nãy.

– À…ừm thôi, em đi đi.

Nhỏ Hoài bước được hai bước rồi quay lại.

– Vừa rồi là bạn gái anh hả?

– Không phải.

– Sao lại tự dưng khóc vậy anh?

– Thôi chuyện riêng, em đi đi!

Nó đuổi nhỏ ra, nhỏ lè lưỡi.

– Plè… dù gì con gái khóc vì con trai thì con trai luôn có lỗi, anh nhớ đấy!

Nhỏ đi, nó ngồi thở dài, tách ánh mắt mình về phía cái suối nhỏ ở hòn non bộ, nước được ánh đèn chiếu vào thêm lung linh hơn. Không khí giờ ngoài tiếng nước chảy thì chẳng có âm thanh nào cả. Mọi chuyện khiến nó mệt mỏi và nhớ đến người mà nó gần như quên. Chị, người mà luôn chia sẻ vui buồn với nó giờ chẳng còn bên cạnh. Ngẫm một lúc nó mới ngộ ra, chẳng người con gái nào ở bên nó được lâu cả. “Ông trời, nghịch lý, kẻ đa tình một lúc sẽ có tất cả nhưng rồi một lúc lại mất tất cả.” Nó bắt đầu sợ.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →