Phần 141
Chương 141/183
Nó cùng anh Cương sang bên nhà bác, anh hỏi gì nó nói nhưng tuyệt nhiên về em thì không, chắc anh hiểu tính nó nên không hỏi nhiều.
– Ê thằng đàn bà, cái gì kia?
Anh Cười rồi chỉ vô cái ví màu đỏ của nhỏ Tâm nó đút ở túi.
– Thì cái ví của cái Tâm giờ sang trả nè.
– Ủa, sao mày cầm của nó?
– Thì hôm qua nó ném em!
Mặt anh khó hiểu. Tính hỏi, nó tiếp luôn.
– Hôm qua ở quán đang làm thì nó đi vô, khóc rồi ném em phát vào mặt ấy mà!
– Tự dưng thế á, tưởng chúng mày không gặp nhau cơ mà?
– Chịu, ai biết được! Thôi đi nhanh nhanh đi nắng quá anh ơi!
Nó đẩy đẩy anh Cương để đánh trống lảng, qua cổng vẫn không có bác Chung, anh gắt.
– Từ từ cái thằng này!
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →