Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 142

Chương 142/183
Phần 142

Nó về, nhỏ Tâm xem chừng vui vẻ hơn chút, nhảy xuống tiễn, thấy vậy nó cũng nhẹ lòng đi phần nào. Nhưng sao thấy mọi chuyện liên quan đến em càng ngày càng phức tạp.

– Mới chiều nhìn nó như có đám, giờ ông nhìn kìa! Thằng Minh đến là cười toe toét ghê chưa?

– Thanh niên nó thế haha, thằng Minh làm con rể bác nhé!

Bác Trung đùa làm nó đỏ mặt, nhỏ Tâm thì ôm cổ nó nói nũng nịu.

– Một ý kiến hay anh nhỉ?

– Học đi cô ạ! tháng nữa thôi đấy.

– Giỡn chút, làm gì thấy ghê. Về đi mai sang nhé anh!

– Không biết!

– Không thì kia em nghỉ học!

– Gì vậy hai đứa?

Bác Trung nghe chắc chưa hiểu, nên nó tính thưa với bác vì đã nhận lời với nhỏ vậy mà nhỏ nhảy choi choi ra.

– Bố ơi! Từ mai anh Minh đến kèm con học đấy bố. Hihi.

– Vậy thì tốt quá! Chịu khó giúp nó hộ bác nhé. Nhưng có phiền không Minh?

– Dạ không, cháu sang được sẽ sang mà.

– Cái con này, mày làm gì mà chạy nhảy linh tinh hết cả lên thế? Ngồi yên một chỗ xem nào?

Bác Tám cười rồi mắng nhỏ Tâm. Nó cũng cười theo.

– Thì con đang vui mà hihi… Rồi bố mẹ xem, con thủ khoa cho coi!

– Được thế thì tôi mừng quá!

– Dạ thôi cháu xin phép hai bác!

– Ừ, đi cẩn thận đường đông lắm nghe chưa?

– Vâng!

Nhỏ Tâm tiễn nó đến tận cuối khu trọ lấy xe, nãy anh Cương đã về trước. Cầm điện thoại nhắn một tin bảo anh là nó đi luôn rồi dắt xe ra. Đúng là hè, trời chưa thể tối hẳn dù đã muộn.

– Thôi về đi! Tính đến phòng anh luôn à?

– Để em xin bố nha!

– Anh xin em, về cho anh nhờ!

– Thì về!

Qua cổng nhỏ kéo then lại, rồi vẫy chào nó.

– Đi cẩn thận nhé anh và đừng quên đấy!

– Ừ.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →