Phần 148
Không thấy nhỏ Hoài trên bờ nữa, chỉ thấy hai cái tay đang cố vươn lên ở phía xa. Nó giật mình bơi vội ra đó. Đến gần tính kéo nhỏ vào thì nhỏ, kéo dìm nó xuống.
– Hihi… Lừa được anh lùn rồi!
– Em bị điên à!!
Không giữ nổi bình tĩnh nó quát nhỏ rồi chạy lên bờ. Người gì đâu mà nhắng nhít phát sợ. Mặt nhỏ cũng trắng bệch chắc chưa thấy nó như này bao giờ. Liền sau đó nhỏ khóc lóc đi vội theo. Làm ai cũng nhìn.
– Huhu… Em xin lỗi, đợi em với!
– Trời ơi, nín giùm cái, chưa đủ xấu hổ sao?
– Hức… Tại anh quát em.
– Thế tự nhiên mà anh quát à? Nghịch nó vừa vừa thôi!
Nhỏ xuôi xị, bám tay nó.
– Em xin lỗi mà…
– Ừ thế chán bơi chưa?
– Rồi.
– Vậy vào gốc cây kia đợi mọi người rồi về nhé?
– Vâng. À anh ơi, có hai thằng kia nãy giờ cứ nhìn em.
Nhỏ chỉ vô hai thằng cu đầu tóc vàng như bôi… Đang lom khom nhỏ không chớp mắt.
– Ai bảo lung linh thích khoe thân, mặc quần đùi hay gì thôi thì không chịu.
– Thì đẹp mới khoe chớ. Khó chịu quá đi.
Lắc đầu vì điệu bộ này của nhỏ. Nó cởi cái sơ mi mặc lúc trên xe cho nhỏ.
– Quấn vô hông rồi đứng dịch vào đây!
– Dạ! Hì, người trắng thế!
– Ờ!
– Nhưng toàn xương thấy ghê!
– Ờ!
– Hứ…Minh điên!
– Hoài hâm!
– Tưởng “ờ” tiếp?
– Ờ.
Nhỏ chắc cũng bực vì không nói lại liền ngồi thụp xuống khoảng cát vàng óng dưới gốc cây dừa này. Chẳng biết anh Tân và mọi người là ai trong số những người kia nữa vì nhìn ai cũng như ai hết. Mà không hiểu tụi con gái làm gì trong cái ô đủ màu nhỉ. Che nắng cũng không mà phơi cũng không, lạ thiệt. Nó hỏi thì nhỏ Hoài cười.
– Người ta tắm nắng đấy anh!
– Ủa tắm là sao?
– Thì cứ nằm đó thôi.
Lẩm nhẩm, cái lũ dở hơi, nằm phơi nắng lại bôi kem chống nắng làm chi không biết.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →