Phần 151
Giàn hoa giấy hôm nay không động đậy vì trời không gió. Nhà bác Trung vẫn sáng đèn như mọi hôm. Thấy nó hai bác lại trò chuyện thân mật. Tự thấy mình ngu ngơ nhưng cũng biết ăn nói nên nó tự tin hơn nhiều khi nói chuyện với “phụ huynh”. Chỉ nhớ mỗi cái bác Tám trêu.
– Dạo này không thấy anh Minh, cái Tâm buồn ra mặt cháu ạ. Đang trên phòng kìa, lên xem bảo ban em nó được gì thì giúp hai bác!
– Dạ cháu xin phép!
– Phép tắc gì? Thằng này không được khách sáo như thế nghe chưa?
– Dạ!
Leo lên tầng, phòng đóng, nó gõ nhẹ. Giọng nhỏ Tâm uể oải.
– Gì ạ?
– Anh đây!
Có tiếng huỵch huỵch, rồi cửa lập tức mở ra, nhỏ đang mặc đồ ở nhà nên có phần hơi mát mẻ. Nó lẩm bẩm, đùi gì trắng thế. Nhỏ thì cười.
– Hihi!
Chưa định thần thì cái tuyệt chiêu đu của nhỏ lại được dịp sử dụng. Nhỏ nhảy lên người nó ôm chặt, tay ôm cổ, chân kẹp bụng.
– Á… thả ra cái con bé này! Người gì nặng như heo!
– Không thả không thả! Bảo nhớ em thì em thả!hihi…
Quá mỏi cổ, nó luống cuống.
– Anh nhớ em, anh nhớ em! Được chưa thả đi! Á…á…
Không giữ được thăng bằng, nó ngã ra giường nhỏ, nhỏ Tâm thì ngồi hẳn trên người nó. Hai đứa sững lại. Mắt nhỏ long lanh, hai gò má đỏ lựng. Tự thấy không nên để sự cám dỗ này xảy ra, nó từ từ đẩy nhẹ nhỏ sang. Chợt một cái ôm nữa từ đằng sau. Giọng nói khẽ khẽ, hoà quyện với mùi con gái từ lâu nó không tiếp xúc.
– Anh… Anh đã yêu em chưa?
Nó lúng túng. Không nói được gì, trái tim nó đập như để cho có nhiệm vụ nên cứ đều đều liên tiếp. Nó không thể. Rất nhanh, nhỏ Tâm bỏ vòng tay ra, nói đủ để nó nghe bằng giọng ngọt ngào. Có gì đó kì vọng.
– Em biết là hơi vội, nhưng em sẽ làm anh yêu em thôi!
Mỉm cười không đáp , đó là phong cách của nó tuy bên trong khá bối rối . Điều này để đối phương tự suy nghĩ xem là nó đồng ý hay không đồng ý.
– Thôi học, dạo này em chểng mảng quá!
Như chưa có chuyện gì xảy ra, nhỏ nói bằng sự tự nhiên giả tạo nhất nó từng thấy. Gợn chút buồn. Nhưng vẫn thấy vui vì Tâm không để điều đó ảnh hưởng đến việc học, cả nó cũng vậy.
Đêm hôm nay, cầu Long Biên có nhiều người, đồ dong vô số. Nó lại nằm giữa đường tàu ngắm nhìn những thanh sát hoen gỉ. Nó có một tâm sự về những người con gái gần đây. Liệu cái trò chơi tình cảm với Nhi là đúng hay sai? Từ chối Tâm là đúng hay sai? Nó mất đi cái định hướng cần có của một sinh viên trước mùa thi. Ký túc xá đóng cửa vì muộn. Nó về phòng trọ của mình nằm tạm.
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →