Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 152

Chương 152/183
Phần 152

Được nghỉ, vào những buổi chiều, nhỏ Tâm thường hay rủ nó đi chơi. Nhưng không phải mất qua nhiều chi phí như ở các khu vui chơi, nơi nhỏ chọn chỉ là bờ hồ, công viên, để chúng nó có thể đi dạo, để nhỏ tâm sự mọi điều của nhỏ và để nó có thể im lặng lắng nghe. Đôi khi nhỏ khẽ chạm vào tay nó như muốn nắm lấy, nó lại đưa tay lên chỉ.

– Em nhìn kìa, đẹp không?

Chẳng phải cảnh gì đẹp nhưng nó muốn lảng tránh cái nắm tay vì mọi chuyện không thể đi xa hơn. Sau lúc đó, nhỏ Tâm nói với giọng miễn cưỡng.

– Đẹp!

Như chiều nay, chúng nó cứ thế đi với nhau trên vỉa hè dưới những hàng cây xanh lắp sau ánh nắng mùa hè chói lóa. Như hai đường thẳng song song, nhỏ Tâm chỉ có thể thấy nó, nhưng không thể chạm vào nó và điều khiến nó buồn ở nhỏ, là cứ mỗi khi vào thời điểm chúng nó gặp nhau lần cuối cùng trong ngày, nhỏ lại hỏi nó một câu hỏi chứa đầy sự hy vọng trong đó.

– Anh…anh đã yêu em chưa?

Để rồi đổi lại sự im lặng và nụ cười của nó. Nhỏ cũng gượng cười theo.

– Không sao, mình còn nhiều thời gian mà, em sẽ khiến anh yêu em thôi!

Lúc nào cũng vậy, lặp đi lặp lại. Tim nó nhiều khi cũng nhói lên. Nó sợ Tâm sẽ tổn thương nên, chỉ luôn im lặng…

Buổi tối cuối cùng để ôn, cả phòng chúng nó, ai cũng đờ đẫn với hai con mắt thâm đen. Đôi khi gục lên gục xuống, chắc không thể chịu được, thằng Khánh kêu gào như điên, nhưng chẳng ai bận tâm.

– Cứ thế này thì chết hết các ông ạ!

– Sao sao…?

– Giờ mắt tôi nhìn đâu cũng thấy chữ!

– Hay là nghịch giải trí chút đi!

Thằng Tùng, thằng còn lại trong sáu thằng, cũng là thằng thông minh và nghịch ngợm nhất lên tiếng. Cả phòng tươi tỉnh hẳn, vì trò gì thằng này nghĩ ra cũng vui.

– Thế nào?

– Nói đi, đang chán!

Cu cậu làm vẻ thần bí lắm, cả phòng tò mò, nó thì tựa vào chiếc guitar quan sát và chẳng ý kiến nhiều.

– Các ông đi bắt cóc đi!

Cả lũ nghệt mặt, rồi quay lại xúm vào tẩn thằng Tùng.

– Bắt này!

– Mày trêu bọn ông đấy hả!

– Á…á! Tôi bảo bắt con cóc!

Cả bọn tản ra, nhìn thằng bạn thở hồng hộc, thằng Khánh đeo kính vào, như hỏi cung.

– Bắt để làm gì?

– Bẩn bỏ mẹ!

– Thì muốn vui phải bắt thôi! Bắt đi về tôi kể cho!

Chẳng ai bảo ai, nó cùng mấy thằng bạn cầm điện thoại đi soi cóc dưới sân ký túc. Phần vì bản mặt thằng Tùng không điêu, phần vì muốn hít chút tiết trời vào đêm khi cả ngày cứ phải ngồi trong cái phòng ngột ngạt. Sân vắng lặng, chỉ có tiếng gió, mọi người đã ngủ hết. Cái sự sảng khoái vây lấy cơ thể nó. Bọn bạn thì cứ soi rồi bắt bỏ vô bọc, nó thì đứng im cảm nhận.

– Thôi thế là được rồi, lên đi!

– Mất công thế mà nó bảo thèm ruốc cóc thì coi chừng!

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →