Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 153

Chương 153/183
Phần 153

Sáng hôm sau, chúng nó đến thi với một tâm trạng bồn chồn lo lắng. Rồi những giây phút cân não đi qua, nó thở phào, tuy không thể có điểm xuất sắc, nhưng ít ra cũng không nợ được, nó tự tin là như vậy vì được ôn thật kỹ với bọn bạn.

– Ổn không ông?

Thằng Tuấn vỗ vai nó hỏi han, một vài thằng bạn bên cạnh kêu khó, nó thì cười.

– Cũng được! Ông làm được không?

– Chắc qua, mà tôi chả lo lắm! Hehe.

Đang uống chai nước vì đợi ca nữa, thằng Khánh bỗng nhiên gõ đầu nó.

– Ê kia có phải cái Nhi không?

Theo hướng tay thằng Khánh chỉ, nó thấy nhỏ Nhi đang lúi húi tìm gì đó, chắc là mắt kính, vì hôm nay không thấy đôi gọng trắng đó đâu. Trông nhỏ rất khổ sở, người thì đeo bao nhiêu sách là sách. Nó chạy tới gần. Giọng thăm dò.

– Nhi…Nhi đang tìm gì đấy?

– Tôi không rảnh mà nói chuyện với em, làm ơn đi chỗ khác giùm!

Nhỏ gắt, nó vẫn kiên trì, tỏ ra mình thông minh hơn.

– Tìm kính à, hay tìm gì, tôi có thể giúp!

Nhỏ ngước lên nheo mắt nhìn nó, chắc cận nặng. Rồi đôi mắt to tròn kia rơm rớm.

– Huhu… Tôi không thể thấy được chữ nếu thiếu kính, mà giờ không tìm thấy… Hức, sắp vô giờ thi rồi.

Nhỏ mếu, nó bối rối, hóa ra là con nhỏ mọt sách yếu đuối vào lúc không thể đọc được chữ. Thiệt tình chả giống ai. Ngẫm một lúc, kệ nhỏ tìm miệng thì lẩm bẩm.

– Huhu, sắp vào rồi, phải làm sao đây…hức..hức.

Một ý nghĩ loé lên trong đầu nó.

– Nhi cận bao nhiêu?

– Để làm gì?

– Thì cứ nói đi, muốn nợ thi à?

– 3,5!

Nhỏ nói làm nó suýt té ngửa! Thảo nào không thấy gì.

– Nhi đợi tôi ở đây chút!

Mặc cho đôi mắt nheo nheo nhìn nó khó hiểu, nó vụt đi.

– Khánh, Khánh ông cận bao nhiêu?

– À, 3 phảy mấy chả nhớ, lâu không đi cắt rồi.

– Ừ, vậy tôi mượn cặp kính!

Lòng nó mừng rơn, vội lấy luôn làm cho thằng bạn không kịp phản ứng. Cả lũ nhìn nó như kiểu nó bị hâm.

– Á… Trả tôi, làm gì thế?

Hấp tấp lại chỗ Nhi đang đứng chờ, nó đưa cho nhỏ.

– Kính đây nè, Nhi thử xem có được không?

Con mắt to tròn kia nhìn nó tiếp tục nheo nheo và ngạc nhiên, nhưng cũng có phần lạc quan lên chút.

– Cầm đi mau lên, thi rồi đó!

Nhỏ lại rơm rớm cầm chiếc kính lên đeo vào một cách miễn cưỡng.

– Được không?

– Được…hơi rộng chút, cảm ơn em nha!

– Ừ đi đi, đưa sách đây tôi cầm cho!

Nó đánh động vì đã vô lớp, nhỏ giật mình đưa đống sách cho nó. Rồi chạy đi.

– Cảm ơn… Cảm ơn em nhiều lắm!

Nó tiến về phía lũ bạn, Mấy thằng “Ồ” một tiếng rõ to. Nó thì cười.

– Mang “mắt” của bạn đi cho gái, tốt tốt lắm, nàng sẽ cảm động phát khóc cho xem! Hehe.

– Ông kia, ông lấy mắt tôi, tôi nhìn kiểu gì?

Thằng Khánh vờ khóc lóc thảm thiết, rồi bất chợt nhăn răng cười.

– Haha, ngon nhé, thế là có ấn tượng rồi nhá!

– Ừ, chút nữa nó tan tui lấy lại cho.

Nhìn thằng Khánh quen đeo kính, nên giờ bỏ ra trông cứ “dại”, chả quen chút nào. Tụi bạn nó vẫn bàn tán, chỉ riêng Tuấn là im lặng, dường như thằng này không thích nó tán nhỏ Nhi, lý do thì ai cũng hiểu. Nhưng có điều, bạn nó là thằng Tuấn, chẳng bao giờ hiểu nó. Vì bên cạnh thằng Tuấn vẫn còn nhỏ Mi. Còn bên cạnh nó không còn em.

Hết ca, nhỏ Nhi ra khỏi phòng gặp nó trả kính và xin lại đống sách, bằng thái độ có phần thân thiện hơn.

– Cảm ơn em cho tôi mượn kính, cảm ơn nhiều lắm, không thì chắc tôi không biết làm gì. Thôi tôi về đây, tạm biệt nha, chúc em thi tốt!

– Ừ, không có gì! Nhi đi về cẩn thận.

– Ừm!

Đưa cặp kính cho thằng Khánh, nó hoàn thành nốt bài thi bằng một tâm trạng phấn chấn, cảm giác lời chúc của nhỏ như liều kích thích vậy.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →