Phần 179
Ngày hôm sau đi học, nó ngồi xem lại bài giảng trong cuốn giáo trình phía bên ngoài ghế đá ở sân trường, có một số sinh viên cũng như nó vậy. Khác ở chỗ họ học thật, còn nó thì không chịu được cái không khí trong lớp nên ra đây. Mấy thằng bạn nó không thích, liền kéo nhau xuống cangtin chỉ có mình nó thôi.
Trời hôm nay đẹp, không có nắng chỉ âm u và se lạnh chút, nó thích thời tiết này không nắng không mưa. Đôi khi nó hướng ánh mắt khỏi cuốn sách, theo dõi một số sự việc thú vị, có cặp đôi thể hiện tình cảm ngay hàng cây ở trường, ăn uống, rồi thể thao. Đại học là vậy luôn náo nhiệt phía bên ngoài giảng đường. Cửa lớp Nhi nơi mà nó dừng lại nhiều nhất, tự nhiên nó muốn nhỏ vô tình đi ra cho nó nhìn, chỉ đơn giản nhìn thôi. Nhưng cả buổi không thấy nhỏ. Chắc ngồi trong lớp học hoặc xuống thư viện. Đến tiết nó lại chạy vào lớp và trải qua một ngày học mệt mỏi như mọi khi.
Những ngày kế tiếp cho đến cuối tuần cứ mỗi khi tối muộn tan ca Chi lại rủ nó đi ăn uống rồi dạo phố phường vì Chi bắt nó nói thời gian rảnh của nó. Qua nhiều nơi mà nó chưa đến mặc dù ở ngay xung quanh vì nó chỉ biết học. Đi cạnh Chi nó cảm giác được thoải mái, những nụ cười và câu chuyện Chi kể khiến nó thấy gần gũi với cô bạn hơn. Nhiều điều về em mà nó chưa biết cũng được Chi kể dần dần, khá nhiều kỷ niệm cùng tâm sự của em, có lẽ cũng như nó, em thấy được ở Chi sự tin tưởng thêm sự an toàn.
– À Minh… Lúc Ly đi rồi, cậu sống như nào? Có chuyện gì kể cho mình nghe đi?
Một tối có trăng và gió lộng, Chi bâng quơ hỏi. Nó chột dạ.
– Mình vẫn sống bình thường mà…
– Thật ư? Không một chút gì gợn ở cậu à?
– Không… Lúc biết Ly đi và nói dối mình. Mình đã mất thăng bằng trong cuộc sống một khoảng thời gian dài…
– Ai giúp cậu vượt qua?
– Mình thôi… Không ai cả.
Nó trầm ngâm nhìn con đường ngập đèn của trung tâm thành phố. Hai đứa đang ở trong một quá caffe. Chi cũng không nói gì nữa, nhưng khóe mắt cô bạn chảy xuống vài giọt lệ. Lần đầu nó thấy Chi khóc.
– Giá như ngày đó mình trở về được thì tốt biết mấy… Ly sẽ không cô đơn, ít nhất là ngày cuối cùng…
– Rồi cậu cũng sẽ bị lừa thôi… Ly đã làm vậy với mình mà.
– Cậu… Cậu, vô cảm thật rồi…
– Chắc vậy… Tại mọi thứ vây quanh lấy mình, mọi thứ kì lạ làm mình choáng ngợp. Cậu biết không, mình đã từng ước rằng, mình chưa từng gặp cậu, gặp họ để sống với cuộc sống sinh viên bình thường…
Chi nhăn mặt. Nhìn nó tức giận.
– Sao cậu hèn vậy? Cậu học thói nhu nhược từ bao giờ thế? Nếu không gặp họ thì cậu tìm đâu ra một tình yêu hoàn hảo như vậy chứ?
– Đâu có hoàn hảo đâu…
Nói đến đây nó lạc giọng, sống mũi nó cay xè.
– Xin cậu đừng nhắc đến Ly nữa nhé… Mình đau lắm Chi ạ!
Chi nhìn nó bất ngờ, chắc Chi biết nó còn yêu em rất nhiều. Chỉ là nó tỏ ra vô tình thôi, cả nó cũng hiểu như vậy nữa. Tối đó, nó đưa Chi về mà hai đứa không nói với nhau một lời nào.
Nó đợi cho đến cuối tuần để có một cuộc gặp với cô bạn mang không khí vui hơn nên không liên lạc với Chi nữa. Một buổi sáng thứ sáu, nó lại kiếm một chiếc ghế đá để ngồi đọc sách ngoài sân trường. Có điều đáng nói là nó thấy Nhi. Nhỏ trông không còn xanh xao nhưng vẫn buồn rầu, nó cúi mặt xuống để tránh không chạm mắt nhau vì nhỏ đang đi với cậu bạn của nhỏ, nhiều khi nó nghĩ chưa hẳn hai người này là bạn bình thường.
Khi hai người đi rồi, nó bình thản liếc nhìn theo, ở nó ghen tuông không tồn tại chút nào, từ đầu hình ảnh của Nhi trong nó, đã nhạt nay còn nhạt hơn, dù nhỏ là người yêu nó. Thật sự tình cảm nó dành cho nhỏ là có, nhưng chỉ một chút hấp dẫn từ tính cách và nhan sắc thôi. Đó không thể là tình yêu được, như vậy cũng tốt nhỏ có thể chọn người mà thực sự yêu nhỏ hơn một thằng như nó. Nó còn đang ngẩn ngơ với dòng suy nghĩ thì nhỏ bỗng dưng quay lại, hai ánh mắt gặp nhau, nó vội quay đi rồi bước thật nhanh.
Chiều tối học xong qua quán, nó đói quá liền chôm trái cây trong bếp ăn, nhỏ Hoài nhìn nó nhăn mặt.
– Người thì như cái que còn nhịn đói… Khổ chưa kìa, thôi để em gọt cho.
– Ừ… Đừng mách anh Tân không thì anh lại trừ lương anh đó.
– Rồi ăn nhanh rồi ra làm không ông ý lại nghi.
– Anh xin!
Được hai trái xoài mới đỡ choáng công nhận nhịn đói lâu làm người xuống sức nhanh thật, nó có tiền nhưng lười lên cứ vậy hoài.
– Khi nào vô viện mới chừa nhé!
Thanh Hoài nhắc nhở vì đây không phải lần đầu tiên. Nó chỉ cười trừ. Tính tình hay cạnh khóe thôi chứ Hoài rất quí nó, nhỏ còn hay quan tâm nó nữa dù sao cũng hơn tuổi nó mà.
Sáng ngày chủ nhật nó ngủ gần trưa mới dậy vì Chi hẹn 12h, cũng không thèm ăn sáng luôn vì để bụng tý ăn cho ngon. Nghe đâu cô bạn nó bảo hôm nay làm đồ ăn mời nó, không biết có ra gì không. Trời gần trưa vẫn như sáng sớm, âm u và vắng vẻ một cách kỳ lạ, có lẽ mọi người không muốn ra người vì trời trông lặng trĩu như sắp có một cơn mưa. Ăn mặc chỉnh tề rồi phóng qua nhà Chi, nó qua sớm hơn. Biết là mời nhưng mà ăn không làm cứ ngại sao đó, nó muốn qua phụ được gì thì phụ, dù sao cũng chỉ có hai đứa chắc chẳng nhiều nhặt gì cả. Khung đường này vắng nên nó vòng vèo chút là đến nơi. Bấm chuông và đợi cửa. Lúc sau Chi chạy ra mở, đầu tóc bù xù.
– Bộ mới đánh nhau hở?
– Hihi… Mình ngủ quên mất tiêu, đang vội làm mà chưa chải chuốt gì hết á!
– Ôi mất công, thôi ra hàng đi.
Nó bàn lùi. Chi xua tay.
– Khỏi cần đâu, sắp xong rồi mà. Với lại mình đang thử làm đồ Tây lấy Minh làm chuột bạch hehe.
– Hơ cũng được, nhưng đừng nấu bả chuột nghe.
– Đồ khùng… Mà mình hẹn 12h sao qua sớm vậy?
– Thì tính qua phụ, ăn chùa cũng phải biết công đức chớ.
Chi lắc đầu.
– Ở bên kia, khách được mời thì phải đến đúng giờ hoặc muộn hơn… Chớ chưa đến giờ đã đến làm cho chủ nhà chưa kịp chuẩn bị và không thích đâu á.
Nó gãi đầu gãi tai. Lẩm bẩm Chi học đâu mấy cái qui tắc trời ơi đó nhỉ.
– Thôi kệ đến rồi thì vào chơi đi, mình nói vậy thui mà hihi.
Chi mở cổng rộng ra, nó dắt xe vào. Ngôi nhà này phải nói là vườn hoa thu nhỏ, nó phải đếm đến gần chục loại trong hàng tá những cái chậu xinh xinh. Điều này gợi nó nhớ đến cô bé ngày xưa của nó, nhà của cô ấy cũng rất nhiều hoa vì kinh doanh. Tháo đôi quai hậu nó đi vào trong, Chi đi trước nó xong ấn nó vào chiếc sopha, rồi bật tivi và chỉ định nó như đứa trẻ con.
– Ngồi yên xem đi nhé, cấm lanh tranh đó. Sắp xong rồi.
Sắp gì đâu, nãy qua bếp nó thấy mọi thứ còn nguyên trong bọc. Đến khổ. Tivi thì toàn hoạt hình với phim nước ngoài nó không thích cho lắm. Chán quá nó đi loanh quanh xem nhà, nội thất đều như mới, sàn đá màu kem bóng loáng, có một chiếc tủ kính trưng bày cơ số là rượu mà toàn của nước ngoài. Nó chỉ thắc mắc người sưu tập rượu này sao không nhét chai rượu nếp của VN vào trong tủ nhỉ, thảo nào thấy thiếu thiếu.
– Nè xem gì đó?
Tiếng Chi ở đằng sau, cô bạn đang chống tay vào hông, tay còn lại cầm con dao. Người thì đeo tạp dề, nó giật mình.
– Rượ…u…
– Ủa tưởng cậu không uống mà… Thích thì tý nữa lấy một chai, của bác mình đó, bác được người ta biếu mà có uống bao giờ đâu?
– Không không… Có việc gì, cho mình làm đi, mình hán quá.
– Ừm cậu vào đây vậy, thật ra mình cũng chưa làm được nhiều.
Nó lóc cóc đi xuống gian bếp, tràn ngập rau củ thịt cá ở trong bọc.
– Mua làm cỗ mười người ăn hả? Sao lắm thế?
– Đâu, món này cần mỗi thứ một ít nhưng mình cứ mua cả nên nó thành ra vậy. Mà có ba người ăn…
– Ủa ai nữa, tưởng gia đình bác cậu đi du lịch còn gì?
Nó ngạc nhiên. Chi nói.
– Thì mình mời thêm đứa bạn mình, chút nữa nó đến thì biết, thắc mắc làm gì? Cậu lọc cá được không?
– Được, đưa đây!
Nó với Chi cặm cụi làm, vì tò mò lâu lâu nó lại hỏi.
– Bạn cậu là trai hay gái?
– Con gái!.
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →