Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 180

Chương 180/183
Phần 180

Thoáng chốc sau đó chỉ còn tiếng bát đũa va vào nhau, nó không phải đứa hay để ý nhưng nhỏ P.Anh ăn như sợ thức ăn có độc vậy cứ rụt rè nhìn như phim quay chậm, còn Chi luôn cười nói để cho không khí dễ chịu hơn mà chẳng giải quyết được gì hết.

– Ăn đi nè… Nhìn gầy thế?

P.Anh gắp cho nó miếng đồ ăn, nhỏ nhẹ nhàng và quan tâm. Có lẽ đây mới là tính cách của nhỏ chăng? Quan tâm nhưng vẫn phải tỏ ra lạnh nhạt. Nó bối rối.

– Cảm ơn.

Sau bữa ăn, hai cô gái rửa bát nó không thèm phụ vì ngại, mang đồ thừa xuống cho con cún dưới cái chuồng gần gara ô to rồi nghịch nó chút, con này nhìn giống chó sói nhưng hiền chỉ vẫy đuôi chẳng sủa hay đợp gì cả. Lên nhà thì hai nhỏ đang sửa soạn gì đó ở trong phòng, nó gọi lớn.

– Mình về nhé Chi!

Tự nhiên cánh của sầm sầm rồi mở, Chi chạy ra.

– Ê, cậu hông được về!

– Sao?

– Chút tụi mình đi shopping…

– Ừ thì sao, liên quan chi tới mình?

– Cậu phải đi cùng với tụi mình, đang thiếu chân xách đồ!

– Không được, chiều mình phải đi học nữa.

– Nghỉ đi, lâu lâu mới có bữa mà.

Chi năn nỉ nó, nó lắc đầu.

– Không được đâu!

Chi thở dài.

– Đã vậy thì đành phải dùng biện pháp mạnh… Nè hihi.

Nhỏ cầm cái khoá xe của nó đung đưa miệng cười tươi. Nó giật mình lục túi, cười khổ.

– Cho mình xin lại đi mà, chiều phải đi học.

– Không được… Chịu khó đi đến chiều rồi mình thả cho đi làm hihi.

Nói xong Chi chạy vào phòng, nó phải gọi thằng bạn điểm danh hộ. Thà cứ là Chi ngày trước còn hơn. Giờ “cáo” thấy sợ.

Đến đầu giờ chiều, nó dần chán nản với cơ số phim hoạt hình ở ngoài phòng khách, thì hai bà cô kia mới lù lù đi ra. Nó vờ chăm chú vào xem không để ý. Chỉ khi hai người kia bỗng nhiên đứng chắn trước mặt thì nó mới tỏ thái độ.

– Làm gì vậy? Có thử đồ thì vô trong, đây không có hứng coi đâu!

Nói rồi nó ngó lên xuống để xem cho kì được cái màn hình tivi phía sau mặc dù từ đầu đến cuối chẳng hiểu mô tê gì hết. Nhỏ P.Anh hé miệng.

– Dê xồm!

Cái miệng xinh mà quen xỉ vả với nói vớ vẩn nó đã biết nên không bật lại. Nó cũng hơi ngượng nữa. Chỉ có Chi thì cười, rồi đẩy nhẹ chiếc nón phớt màu thép đội trên đầu tạo dáng và hỏi nó.

– Nhìn tụi mình mặc đẹp chưa…hi?

Nó “liếc thật kĩ” rồi nói bừa.

– Ờ đẹp… Trẻ trung năng động, phối màu tốt… Chỉ có điều..

Nó định góp ý cho P.Anh mà nghĩ thế nào lại thôi, đành bỏ lửng câu nói.

– Sao vậy?

– À không… Không có gì, giờ đi chưa?

Chi chỉ vào nó rồi kéo kéo cái áo.

– Cần về thay đồ không?

– Không… Chân khuân vác mà, mua gì đâu, nếu thấy ngại thì hai người cứ đi đi…

Nó ra vẻ tự ái, Chi cũng thôi không nói gì, chỉ đẩy nó ra ngoài sân, rồi khóa cửa lại. Nhỏ P.Anh đội mũ bảo hiểm rồi phóng trước, không quên nhìn nó bằng con mắt khó hiểu làm nó đực mặt suy nghĩ.

– Này này… Đi thôi!

– Ừa… Đây, ủa mà đi xe ai?

– Xe cậu… Rồi về cậu lại đưa mình về!

Chi giục, nó lưỡng lự vì nhìn vào vết loang, nứt và dòng chữ MonLy ngay ở đầu xe.

– Ngại không?

– Ngại gì? Xe á?

– Ừ! Nhìn hủi lắm á.

– Hihi… Minh ngốc, đi lẹ coi cái P.Anh nó đến nơi rồi cũng nên… Mình không ngại đâu.

– Thiệt hông?

– Thiệt… Lẹ lên!

Rồi cũng chở thêm một cô gái khác ở đằng sau xe vào cái chiều thu sắp tàn của Hà Nội, sắp lạnh rồi. Đông năm nay, rét hơn đông năm ngoái đây. Đi qua vài hàng bánh quà vặt, nó tự nhủ như vậy. Chi ở đằng sau khẽ hát bài hát tiếng anh nào nghe vui tươi… Không giống em của nó, em chỉ thích hát những bài tình ca Việt nhẹ nhàng buồn trầm, như một khía cạnh con người em nó chưa khám phá hết hoặc là nó nghĩ vậy… Để rồi ngày em đi… Nước mắt lăn dài. Nó đa cảm và lúc đó, hai gò má nó chợt ướt đi.

– Minh làm sao vậy?

– À…à, có con gì bay vào mắt lúc đi đường đó mà.

– Sao trông mặt buồn vậy?

Chi vẻ lo lắng nhìn nó, nó dụi đôi mắt lại cười để chứng thực sự nói dối.

– Đâu có đâu, thôi Chi vô lựa đi rồi tý xong gọi mình vô. Mình ở ngoài đợi.

– Thế đâu có được, đã đến đây là phải vào, ở ngoài chi?

Nó cười khổ.

– Nơi đây… Không hợp với mình cho lắm.

– Cậu hâm à, nơi bán quần áo thì hợp với không hợp cái gì. Vậy ai vô mua hả trời?

– Ờ thì…

Chi làm mặt giận khoanh tay, nó gãi đầu.
– Cậu không vào thì mình cũng ở ngoài luôn, đợi cái P.Anh ra rồi về… Í.. nó gọi đây này!

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →