Phần 81
Độ 2 tháng sau, trời đã vào hè với cái nóng gay gắt. Thụy Kha đang cùng Thìn đi trên Đại lộ Thăng Long đến một khu đất ven đại lộ. Khi xe đỗ ở một chỗ gần cổng, Thụy Kha chỉ tay về phía xa, nơi có rất nhiều công trình đang được thi công, máy móc đang hoạt động liên tục:
– Anh, em đang cho gấp rút hoàn thành những hạng mục xây dựng của trường đào tạo vệ sĩ chuyên nghiệp. Đây là một trong những ngành nghề mới của công ty. Anh là hiệu trưởng lo về mặt chuyên môn của trường đấy.
Chuyện này cách đây cả tháng Thụy Kha đã nói với Thìn rồi. Cô nói là từ hồi anh nằm viện cô đã tính đến việc này và tiến hành các bước đầu, một mảnh đất 5 ha nằm cạnh Đại lộ Thăng Long, cách trung tâm thành phố 15 km được cô lựa chọn.
Cô cũng thuê đơn vị tư vấn đầu tư từ tận nước Nga xa xôi về, mọi thứ tiến triển rất nhanh, các công trình trên đất mọc lên như nấm sau mưa.
Một tòa nhà chính là trụ sở điều hành, các phòng học chuyên môn, các công trình phụ trợ phục vụ cho việc đào tạo được cô tuyệt đối tuân thủ đơn vị tư vấn, họ là những chuyên gia của Nga, một đất nước đào tạo ra những vệ sĩ gần như tốt nhất thế giới.
Thìn cũng phấn khởi trong chuyện này, nói là để giúp Thụy Kha trong việc kinh doanh ở công ty anh tự thấy mình cũng có thể làm được nếu chịu khó học hỏi, nhưng thực sự là không nên cố vì Thụy Kha đang làm rất tốt, kinh doanh ngoài mục đích kiếm tiền ra của là một sở thích của cô ấy.
Nếu được làm hiệu trưởng phụ trách chuyên môn của trường đào tạo vệ sĩ thì đúng là sở trường của Thìn, được làm công việc mình yêu thích, và Thìn cũng hiểu được tâm ý của Thụy Kha, rằng anh cũng nên có một chút gì đó vai vế trong xã hội để thu hẹp khoảng cách giữa hai người về vấn đề kiếm tiền.
Thụy Kha và Thìn đến giờ phút này chẳng so đo ai hơn ai kém đâu, nhưng còn người ngoài xã hội nhìn vào, mình không bảo họ phải suy nghĩ giống mình được:
– Anh biết rồi, anh cũng vừa mới nghiên cứu giáo án của các chuyên gia Nga, đúng là có chút khác biệt so với hồi anh học, vì anh học là giáo án của châu Âu và Mỹ. Nhưng về căn bản là giống nhau. Anh tin là mình sẽ làm được thôi.
Thụy Kha chui vào trong xe vì ở ngoài nóng qua, Thìn cũng vào theo. Khi hai người đã ở trong rồi. Thụy Kha chẳng ngại ngùng gì mà cầm lấy tay Thìn sờ mó, đó là sở thích của cô. Cứ ở anh là cô phải chạm vào anh mới chịu được, bện hơi nhau rồi:
– Vài năm đầu sẽ có chuyên gia Nga hỗ trợ anh về quy trình đào tạo chuyên môn, em cũng sẽ cử một đội ngũ cán bộ công ty Hưng Thịnh về lo những vấn đề khác của trường. Em tin là anh sẽ sớm trở thành một hiệu trưởng thực thụ thôi.
Thìn đưa tay mình lên đầu Thụy Kha, kéo Thụy Kha gục vào vai mình, Thụy Kha mỉm cười hạnh phúc:
– Em chu toàn quá.
– Vợ anh mà lị. Hi hi hi hi.
Thụy Kha muốn ngôi trường này sớm khai giảng khóa đầu tiên, để anh chính thức là hiệu trưởng. Lúc đó cô và anh sẽ cưới nhau, họ hẹn hò như vậy.
Đang mân mê tình tứ thì Thụy Kha có rung của điện thoại ở trong túi xách, là của Mai Ngọc gọi:
Thụy Kha: Mai Ngọc, chị đây!
Mai Ngọc giọng cuống quýt trong điện thoại: Chủ tịch, có chuyện không hay rồi ạ.
Thụy Kha: Cứ bình tĩnh, có chuyện gì nói chị nghe xem nào?
Mai Ngọc nói nhát ngừng: Chủ tịch… mở mạng… lên xem đi ạ. Rất nhiều thông tin không chính xác và bất lợi về chủ tịch và công ty. Cả công ty đang xôn xao hết lên rồi ạ. Em đang cho tìm hiểu nguồn gốc của những sự việc này.
Thụy Kha có chút bất ngờ, cô lấy Ipad ra: Được rồi, để chị xem. Giờ chị và anh Thìn về công ty ngay.
Mai Ngọc: Vâng, thưa chủ tịch.
Thụy Kha cúp máy, vừa nhìn vào Ipad vừa quay sang nói với Thìn:
– Anh, mình về công ty luôn đi anh. Em có chuyện.
Thìn nghe loáng thoáng câu chuyện của Thụy Kha và Mai Ngọc, anh cũng có chút lo lắng. Chiếc Audi quay đầu ngược về Hà Nội bỏ lại bụi mù mịt phía sau.
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →