Người bảo vệ - Tác giả Cu Zũng

Phần 82

Chương 82/91
Phần 82

Để giải quyết một cuộc ly hôn không hề đơn giản, nhất là đối với những vụ ly hôn mà có tranh chấp xảy ra.

Vừa bước ra khỏi phòng hòa giải, Trâm Anh đi thẳng, đến đây ngày hôm nay cũng là theo thủ tục của tòa án thôi, chứ bản thân Trâm Anh biết trước là mình sẽ không thay đổi quyết định. Đang định bước đi về thì Trâm Anh nghe tiếng Kim gọi:

– Trâm Anh, anh có chuyện muốn nói với em.

Trâm Anh đứng lại mà không quay lại, cái cô lạ trong phiên hòa giải ngày hôm nay đấy chính là thái độ của Kim, hắn không có thái độ coi thường cô như những ngày sống chung mà có thái độ ôn hòa, nhỏ nhẹ. Tuy hắn không nói ra miệng chuyện không muốn ly hôn, nhưng thái độ trả lời cán bộ tòa án thể hiện hắn không muốn chuyện đó xảy ra chút nào.

Thấy Trâm Anh đứng lại, Kim đứng đằng sau lưng:

– Có cần anh giúp gì không?

Ý Kim nói về vấn đề tiền nong, hắn cũng biết Trâm Anh đang đi xin việc làm ở một công ty nước ngoài theo đúng khả năng chuyên môn của mình, chẳng gì Trâm Anh cũng tốt nghiệp loại xuất sắc chuyên ngành kinh tế, sau đó còn học hàm thụ nâng cao thêm mấy năm nữa mới ra trường.

Nhưng cái khó của Trâm Anh trong vấn đề xin việc làm ấy chính là vấn đề kinh nghiệm, mới học xong được ít thời gian là về làm tại tập đoàn Kim Ngân, sau lấy chồng thì nghỉ việc luôn đến bây giờ. Hai mươi chín tuổi, Trâm Anh mới thực sự đi tìm việc làm.

Trâm Anh có chút bỡ ngỡ vì sự quan tâm đó:

– Tôi không cần, tôi có đủ khả năng để nuôi sống bản thân mình. Cái tôi cần chính là quyền được nuôi con. Cái này anh không đáp ứng được đâu.

Đó là vấn đề lớn nhất liên quan đến tranh chấp của cuộc ly hôn này, Trâm Anh không đòi hỏi bất cứ thứ gì, yêu cầu duy nhất của cô chính là được nuôi con. Lợi thế lớn nhất của Trâm Anh chỉ là thằng Cu vẫn còn dưới 36 tháng tuổi, theo quy định sẽ được tòa ưu tiên giải quyết sống với mẹ, nhưng lợi thế không nhỏ của gia tộc nhà Kim lại chính là điều kiện sống. Họ đã thuê những luật sư giỏi nhất để quyết giữ thằng Cu lại với gia đình, nó là đứa cháu đích tôn.

Nói đến vấn đề này, Kim cũng không còn cách nào khác, hắn bài ngửa với Trâm Anh luôn:

– Chuyện này anh khuyên thật em, đừng cố làm gì chỉ tốn công tốn sức tốn tiền. Em không đủ khả năng đâu. Anh chỉ có thể tạo điều kiện để em được thăm con thôi.

Chuyện này Trâm Anh chẳng lạ, cô hiểu hoàn cảnh của mình đang ở thế yếu, cũng hiểu ở trong gia tộc nhà chồng, tiếng nói của ông Hoàn là tối thượng, Kim chưa đủ tuổi và bản lĩnh để làm chủ. Thế nên cô không đôi co với hắn:

– Ngay cả đứa con đẻ của anh anh còn không quyết định được! Tôi không còn gì để nói. Hẹn gặp anh ở Tòa.

Nói xong Trâm Anh đi thẳng, từ nãy đến giờ, cô chưa ngoảnh lại để nhìn Kim một lần nào.

Kim định ú ớ nói gì đó với Trâm Anh nhưng điện thoại hắn có tín hiệu, đành thôi. Nhấc máy lên hắn nói:

– Chú Sang, tôi nghe đây!

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →