Phần 117
Hạ Kỳ như không quan tâm đến một con sư tử bị trói chặt như tôi, cô ta tiếp tục thủ thỉ nói:
– Rất nhiều việc em làm đều nghĩ đến anh. Anh lại không biết sao?! Ngay cả khi chụp những tấm hình kia của cô Ngọc Nhi và thằng mập. Em còn cố tình chụp sớm hơn… Anh biết em có thể chờ mà… dù anh Phương và cảnh sát có đến thì cũng không ngăn kịp người phụ nữ của anh ngậm dương vật của người khác vào miệng… có khi thằng mập kia còn xuất tinh đầy…
– Cô câm miệng lại cho tôi… – Tôi không la hét, nhưng giọng nói âm trầm làm cả căn phòng như chìm trong băng giá.
– Ôi! Anh lại tức giận rồi… Đáng yêu quá đi mất… – Hạ Kỳ chồm lên hôn khắp mặt tôi. – Thật ra dù Dương Đông không đưa cho anh, thì em cũng trả cho anh những tấm hình đó…
– Không phải cô muốn giữ những tấm hình đó để ép tôi chịu tội thay cho cô sao?
– Hi hi… Sai rồi… Nếu muốn đổ tội cho anh thì thầy Công đã không gọi điện giải vây cho anh… Anh tưởng mẹ Vân Nhu thật sự có thể tác động ông ấy sao?!
– Anh thấy rất lạ đúng không?! Như em đã để lại quá nhiều chứng cứ tại hiện trường… dấu giày, mùi nước hoa, còn tóc trong xe… Lại còn nhờ mấy người bọn anh bưng bít việc em không xuất hiện ở đó… Hi hi…
– Đó không phải là nhờ vả… đó là uy hiếp… – Tôi sửa lại lời cô ta.
– Phải ha… Hi hi… là uy hiếp… – Hạ Kỳ che miệng cười. – Thật ra lời uy hiếp đó chỉ là thuận miệng nói thôi… Dù anh có khai ra em thì cảnh sát vẫn không buộc tội được em… Những chứng cứ em để lại đều là của những người khác… Em lại có chứng cứ ngoại phạm vô cùng chắc chắn…
Tôi nhíu mày thật sự khó hiểu… Phía sau âm mưu thủ tiêu gã Tùng còn một âm mưu khác. Nho nhỏ lại thâm độc không kém. Họ như muốn tôi nhận tội, lại không muốn ép tôi vào đường cùng… Để làm gì?!
– Vì cô Ngọc Nhi sao?! – Tôi buột miệng hỏi.
– Hi hi… Anh cũng nghĩ ra rồi. Nếu đêm đó mẹ Vân Nhu không ngăn cản, còn lấy thân thể mình ra đền bù cho thầy Công… Anh nghĩ mình có thể rước cô Ngọc Nhi về không chút sứt mẻ sao?!
Tôi lặng cả người im lặng. Tôi không bao giờ nghĩ đến phía sau sự tức giận của cô Vân Huyền lại bao gồm cả sự hy sinh cơ thể mình. Dù lão già kia từng là chồng của cô, nhưng tôi biết cô không hề còn tình cảm gì với lão. Gần gũi thể xác với lão đối với cô Vân Huyền không khác gì một cực hình.
– Ây da… cô Ngọc Nhi là sự nuối tiếc lớn đối với thầy Công đó… Anh là người đàn ông của cô ta… Chắc anh đã được hưởng cái ngàn vàng ‘tưởng mất vẫn còn’ đó rồi phải không?! Hi hi… – Hạ Kỳ chồm lên nói nhỏ vào tai tôi. – Nói cho anh biết thầy Công nếu đêm đó nếu không say rượu thì mười người như cô Ngọc Nhi cũng xong xuôi rồi…
– Tại sao… Tại sao cô có thể biết nhiều chuyện như vậy ah?! – Tôi hỏi tiếp. – Cô thật sự là ai?!
– Em là… – Cô ta chồm lên, hôn lên môi tôi, thì thầm. – Là Hạ Kỳ đó… Hi hi… Nếu anh muốn biết thân biết phận thật sự của em… Anh hứa em một chuyện đi. Em sẽ nói cho anh nghe…
– Chuyện gì?! – Tôi hỏi.
– Dễ thôi… Chiều tối nay anh không được đặt chân lên chiếc du thuyền đó… – Hạ Kỳ nói, ánh mắt ngầm quan sát tôi.
Dù tôi cố gắng giữ vẻ mặt mình điềm tĩnh, nhưng một chút kinh hãi vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt cô ta.
– Cô nói sinh nhật Vân Nhu a?! Tôi có được mời đâu mà đến chứ?! – Tôi làm ra vẻ thản nhiên nói. – Nhìn tôi giống thích đi ăn chực lắm sao?! Ha ha…
– Hi hi… Anh nói dối kém lắm…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://
Tôi chợt nhìn qua chiếc điện thoại iphone mình để ở đầu giường… Chợt một sáng kiến lóe lên. Tôi cố nhoài người nghiêng về phía nó, hô lớn:
– Hey Siri…
“Hi! What can I help you with?!” – Một giọng nữ máy móc vang lên.
– Ha ha… Thành công rồi… Mẹ nó chứ… – Tôi lồng lộn cười vang.
“Sorry, could you repeat that…”
– Oh, no… – Tôi nuốt nước miếng, cố phát âm chuẩn. – Please call cô Ngọc Nhi…
“Sorry, I couldn’t find that person in your contacts…”
– Call cô Ngọc Nhi… Ngọc Nhi…
“Sorry…”
– Call Quyền mập…
“Sorry…”
– Call chị Vi…
“Sorry… could you repeat that…”
– Repeat cái con mẹ mày…
“Sorry…”
Tôi rũ người nằm bẹp trên giường, hai cánh tay giơ cao mỏi nhừ thật chán nản muốn khóc… Biết vậy đã lưu tên danh bạ bằng tiếng Anh ah?! Làm sao bắt một cái máy do Tim Cook thiết kế tận bên Mỹ lại hiểu được phát âm của tiếng Việt?!
“Reng… Reng…” Đột nhiên điện thoại tôi reo vang.
Là cô Ngọc Nhi đang gọi…
Tôi nhoài người lên, cố gân cổ hô lớn:
“Hey Siri… Accept call…”
“Hey Siri… Answer call…”
“Hey Siri… Pick up call…”
– TRỜI ƠI… CON MẸ MÀY…
Nhìn cái điện thoại cứ trơ trơ bất động và màn hình nhấp nháy liên tục tôi thật sự muốn phát điên. Tôi vừa la hét chửi mắng cái điện thoại ngu ngốc vừa vùng người vung mạnh hai chân muốn đá lên đầu giường… Đá cho nó bể tan xác đáng đời đáng kiếp cái điện thoại ngu ngốc…
“Bựt” – Chợt một tay tôi nhẹ bỗng rơi xuống.
– Ha ha… Cảm ơn Siri… Ha ha…
Tôi mừng rỡ vùng người ngồi dậy, dùng tay níu sợi còn lại giật thật mạnh.